古诗词

咏雪和介卿韵

蔡戡

诗翁咳唾自成珠,画笔新传粉墨图。shī wēng ké tuò zì chéng zhū,huà bǐ xīn chuán fěn mò tú。
大白赓酬金潋滟,小红团坐锦模糊。dà bái gēng chóu jīn liàn yàn,xiǎo hóng tuán zuò jǐn mó hú。
纵观佛界成银色,疑入仙家醉玉壶。zòng guān fú jiè chéng yín sè,yí rù xiān jiā zuì yù hú。
应笑阴何用心苦,愁吟终夜拨寒炉。yīng xiào yīn hé yòng xīn kǔ,chóu yín zhōng yè bō hán lú。

蔡戡

蔡戡(1141—1182),南宋官吏。字定夫,福建仙游人,蔡襄五世孙,蔡伸嫡孙。始居武进,初以荫补溧阳尉,宋孝宗乾道二年(1166)进士,累官宝谟阁直学士。七年,召试馆职授秘书省正字。八年,知江阴军。历广东、京西转运刮宫,广东、湖南提刑。淳熙十年(1183)由湖广总领徙建康府总领,寻徙淮西总领。光宗绍熙元年(1190)为浙东提刑,召除中书门下检正诸房公事。五年,兼知临安府,再任湖广总领。宁宗庆元二年(1196)知隆兴府。嘉泰元年(1201)知静江府兼广西经略安抚使。勤政爱民,赢得清声。生性洒脱,不肯与权奸为伍。韩侂胄掌权后,便告老还乡。才华出众,著作甚丰。 蔡戡的作品>>

猜您喜欢

游归来园追想主人高风恨不及见因赋二诗

蔡戡

相门戚畹昔无邻,令代衣冠不乏人。xiāng mén qī wǎn xī wú lín,lìng dài yī guān bù fá rén。
怪底山林成独往,从渠钟鼎漫横陈。guài dǐ shān lín chéng dú wǎng,cóng qú zhōng dǐng màn héng chén。
居官政自风流在,教子空馀翰墨新。jū guān zhèng zì fēng liú zài,jiào zi kōng yú hàn mò xīn。
蕙帐寂寥人不见,几多花鸟怨青春。huì zhàng jì liáo rén bù jiàn,jǐ duō huā niǎo yuàn qīng chūn。

游归来园追想主人高风恨不及见因赋二诗

蔡戡

几年奔走困尘埃,愧仰高风得得来。jǐ nián bēn zǒu kùn chén āi,kuì yǎng gāo fēng dé dé lái。
乔木参天应手种,好花夹路为谁开。qiáo mù cān tiān yīng shǒu zhǒng,hǎo huā jiā lù wèi shuí kāi。
芳辰不惜终朝醉,晚色何堪恶雨催。fāng chén bù xī zhōng cháo zuì,wǎn sè hé kān è yǔ cuī。
极目青林无限意,归鞍欲去更徘徊。jí mù qīng lín wú xiàn yì,guī ān yù qù gèng pái huái。

岁暮有感

蔡戡

久困京尘厌剧烦,一麾江海养衰残。jiǔ kùn jīng chén yàn jù fán,yī huī jiāng hǎi yǎng shuāi cán。
簿书丛里身空老,鼓角声中岁又阑。bù shū cóng lǐ shēn kōng lǎo,gǔ jiǎo shēng zhōng suì yòu lán。
赢得星星双鬓白,空馀耿耿寸心丹。yíng dé xīng xīng shuāng bìn bái,kōng yú gěng gěng cùn xīn dān。
自怜憔悴今如许,盍向明时早挂冠。zì lián qiáo cuì jīn rú xǔ,hé xiàng míng shí zǎo guà guān。

同顾广文游西湖

蔡戡

老来多病盍归休,只为江山得少留。lǎo lái duō bìng hé guī xiū,zhǐ wèi jiāng shān dé shǎo liú。
万顷澄波环胜境,千峰倒影漾中流。wàn qǐng chéng bō huán shèng jìng,qiān fēng dào yǐng yàng zhōng liú。
十年两作西湖长,一日同为北牖游。shí nián liǎng zuò xī hú zhǎng,yī rì tóng wèi běi yǒu yóu。
预约他时官事了,与君重醉百花洲。yù yuē tā shí guān shì le,yǔ jūn zhòng zuì bǎi huā zhōu。

登岸山观用前韵

蔡戡

病足蹒跚好罢休,又登绝顶故迟留。bìng zú pán shān hǎo bà xiū,yòu dēng jué dǐng gù chí liú。
霜明枫叶红如染,露挹岚光翠欲流。shuāng míng fēng yè hóng rú rǎn,lù yì lán guāng cuì yù liú。
远目无穷休更望,赏心未足卜重游。yuǎn mù wú qióng xiū gèng wàng,shǎng xīn wèi zú bo zhòng yóu。
超然胜绝非人世,疑是身居麟凤洲。chāo rán shèng jué fēi rén shì,yí shì shēn jū lín fèng zhōu。

水栀

蔡戡

谁移花本瓦盆中,怪底幽香度晓风。shuí yí huā běn wǎ pén zhōng,guài dǐ yōu xiāng dù xiǎo fēng。
白石清泉助潇洒,疏枝瘦叶缀玲珑。bái shí qīng quán zhù xiāo sǎ,shū zhī shòu yè zhuì líng lóng。
晴窗坐对情无那,午枕清眠梦亦通。qíng chuāng zuò duì qíng wú nà,wǔ zhěn qīng mián mèng yì tōng。
小品纷敷生意足,信知人力夺天工。xiǎo pǐn fēn fū shēng yì zú,xìn zhī rén lì duó tiān gōng。

不寐

蔡戡

独卧虚斋百念衰,枕边犹有数枝梅。dú wò xū zhāi bǎi niàn shuāi,zhěn biān yóu yǒu shù zhī méi。
青灯看尽愁肠断,画角吹残旅梦回。qīng dēng kàn jǐn chóu cháng duàn,huà jiǎo chuī cán lǚ mèng huí。
发为忧时浑欲雪,心存报国未全灰。fā wèi yōu shí hún yù xuě,xīn cún bào guó wèi quán huī。
功名蹭蹬身先老,那更骎骎急景催。gōng míng cèng dēng shēn xiān lǎo,nà gèng qīn qīn jí jǐng cuī。

有感

蔡戡

宦涂欲海久沉冥,自念虚为一世人。huàn tú yù hǎi jiǔ chén míng,zì niàn xū wèi yī shì rén。
不向精微穷性理,多于蹇浅敝精神。bù xiàng jīng wēi qióng xìng lǐ,duō yú jiǎn qiǎn bì jīng shén。
休论今古无穷事,且乞江湖自在身。xiū lùn jīn gǔ wú qióng shì,qiě qǐ jiāng hú zì zài shēn。
富贵功名付儿辈,一丘一壑任吾真。fù guì gōng míng fù ér bèi,yī qiū yī hè rèn wú zhēn。

有感

蔡戡

仕路驱驰老不堪,自怜踪迹遍东南。shì lù qū chí lǎo bù kān,zì lián zōng jì biàn dōng nán。
人间失意常八九,海内同心无二三。rén jiān shī yì cháng bā jiǔ,hǎi nèi tóng xīn wú èr sān。
蝴蝶梦中心自适,蜗牛角上战方酣。hú dié mèng zhōng xīn zì shì,wō niú jiǎo shàng zhàn fāng hān。
要知世事皆虚幻,且向禅林更饱参。yào zhī shì shì jiē xū huàn,qiě xiàng chán lín gèng bǎo cān。

有感

蔡戡

老来触目总堪悲,点检尊前事已非。lǎo lái chù mù zǒng kān bēi,diǎn jiǎn zūn qián shì yǐ fēi。
方叹娇娆随月落,何堪樊素与春归。fāng tàn jiāo ráo suí yuè luò,hé kān fán sù yǔ chūn guī。
梨花着雨还空委,柳絮因风只欲飞。lí huā zhe yǔ hái kōng wěi,liǔ xù yīn fēng zhǐ yù fēi。
唯有庭前柏子树,岁寒相对两依依。wéi yǒu tíng qián bǎi zi shù,suì hán xiāng duì liǎng yī yī。

有感

蔡戡

蚤岁登瀛浪自期,一为俗吏困驱驰。zǎo suì dēng yíng làng zì qī,yī wèi sú lì kùn qū chí。
平生不得文章力,老去宁求世俗知。píng shēng bù dé wén zhāng lì,lǎo qù níng qiú shì sú zhī。
到底粗官是男子,从渠了事笑痴儿。dào dǐ cū guān shì nán zi,cóng qú le shì xiào chī ér。
全家饱暖还知否,欲报君恩力已疲。quán jiā bǎo nuǎn hái zhī fǒu,yù bào jūn ēn lì yǐ pí。

有感

蔡戡

我本湖山一老僧,业缘未断尚贪荣。wǒ běn hú shān yī lǎo sēng,yè yuán wèi duàn shàng tān róng。
重来且了前生债,死去宁须后世名。zhòng lái qiě le qián shēng zhài,sǐ qù níng xū hòu shì míng。
已绝尘嗔心不竞,那堪衰老病相萦。yǐ jué chén chēn xīn bù jìng,nà kān shuāi lǎo bìng xiāng yíng。
散花天女今何用,为问维摩作么生。sàn huā tiān nǚ jīn hé yòng,wèi wèn wéi mó zuò me shēng。

有感

蔡戡

百年光景急如梭,揽镜登楼奈若何。bǎi nián guāng jǐng jí rú suō,lǎn jìng dēng lóu nài ruò hé。
岁月不堪供把玩,亲朋已觉渐消磨。suì yuè bù kān gōng bǎ wán,qīn péng yǐ jué jiàn xiāo mó。
功名自是身心懒,忧惧端由患难多。gōng míng zì shì shēn xīn lǎn,yōu jù duān yóu huàn nán duō。
富贵傥来非我有,恍如一枕梦南柯。fù guì tǎng lái fēi wǒ yǒu,huǎng rú yī zhěn mèng nán kē。

自咏

蔡戡

自怜衰病力难胜,岂不怀归畏友朋。zì lián shuāi bìng lì nán shèng,qǐ bù huái guī wèi yǒu péng。
随牒偶来真漫士,打包即去类孤僧。suí dié ǒu lái zhēn màn shì,dǎ bāo jí qù lèi gū sēng。
头颅种种何劳问,面目棱棱自取憎。tóu lú zhǒng zhǒng hé láo wèn,miàn mù léng léng zì qǔ zēng。
赖有一廛今可老,不妨饮水曲吾肱。lài yǒu yī chán jīn kě lǎo,bù fáng yǐn shuǐ qū wú gōng。

自咏

蔡戡

浮生一梦疾南柯,白发人间所阅多。fú shēng yī mèng jí nán kē,bái fā rén jiān suǒ yuè duō。
土木形骸齐物我,萍蓬踪迹惯风波。tǔ mù xíng hái qí wù wǒ,píng péng zōng jì guàn fēng bō。
可怜造化小儿耳,其奈痴顽老子何。kě lián zào huà xiǎo ér ěr,qí nài chī wán lǎo zi hé。
毁誉是非何足较,百年颜蹠共山阿。huǐ yù shì fēi hé zú jiào,bǎi nián yán zhí gòng shān ā。