古诗词

挽胡通判

蔡戡

胡公家学本中庸,挺挺云来有祖风。hú gōng jiā xué běn zhōng yōng,tǐng tǐng yún lái yǒu zǔ fēng。
但得年皆馀八十,何妨位不至三公。dàn dé nián jiē yú bā shí,hé fáng wèi bù zhì sān gōng。
方期束帛迎申老,忽举空衣葬葛洪。fāng qī shù bó yíng shēn lǎo,hū jǔ kōng yī zàng gé hóng。
江左只今推甲族,庆源衮衮自无穷。jiāng zuǒ zhǐ jīn tuī jiǎ zú,qìng yuán gǔn gǔn zì wú qióng。

蔡戡

蔡戡(1141—1182),南宋官吏。字定夫,福建仙游人,蔡襄五世孙,蔡伸嫡孙。始居武进,初以荫补溧阳尉,宋孝宗乾道二年(1166)进士,累官宝谟阁直学士。七年,召试馆职授秘书省正字。八年,知江阴军。历广东、京西转运刮宫,广东、湖南提刑。淳熙十年(1183)由湖广总领徙建康府总领,寻徙淮西总领。光宗绍熙元年(1190)为浙东提刑,召除中书门下检正诸房公事。五年,兼知临安府,再任湖广总领。宁宗庆元二年(1196)知隆兴府。嘉泰元年(1201)知静江府兼广西经略安抚使。勤政爱民,赢得清声。生性洒脱,不肯与权奸为伍。韩侂胄掌权后,便告老还乡。才华出众,著作甚丰。 蔡戡的作品>>

猜您喜欢

自咏

蔡戡

浮生一梦疾南柯,白发人间所阅多。fú shēng yī mèng jí nán kē,bái fā rén jiān suǒ yuè duō。
土木形骸齐物我,萍蓬踪迹惯风波。tǔ mù xíng hái qí wù wǒ,píng péng zōng jì guàn fēng bō。
可怜造化小儿耳,其奈痴顽老子何。kě lián zào huà xiǎo ér ěr,qí nài chī wán lǎo zi hé。
毁誉是非何足较,百年颜蹠共山阿。huǐ yù shì fēi hé zú jiào,bǎi nián yán zhí gòng shān ā。

奉祠东归

蔡戡

老来不复叹飘零,游宦真如水上萍。lǎo lái bù fù tàn piāo líng,yóu huàn zhēn rú shuǐ shàng píng。
绵力何堪分阃寄,宽恩犹许奉祠庭。mián lì hé kān fēn kǔn jì,kuān ēn yóu xǔ fèng cí tíng。
休夸仙去骑鲸李,剩喜归来化鹤丁。xiū kuā xiān qù qí jīng lǐ,shèng xǐ guī lái huà hè dīng。
料得亲朋相慰藉,还惊双鬓失青青。liào dé qīn péng xiāng wèi jí,hái jīng shuāng bìn shī qīng qīng。

奉祠东归

蔡戡

书生贱分动多奇,浪得声名毁亦随。shū shēng jiàn fēn dòng duō qí,làng dé shēng míng huǐ yì suí。
绝口不须谈世事,扪心唯有仗天知。jué kǒu bù xū tán shì shì,mén xīn wéi yǒu zhàng tiān zhī。
人间变态浑如戏,眼底风光总是诗。rén jiān biàn tài hún rú xì,yǎn dǐ fēng guāng zǒng shì shī。
白石清泉无限好,挂冠神武未为迟。bái shí qīng quán wú xiàn hǎo,guà guān shén wǔ wèi wèi chí。

书怀

蔡戡

扁舟东下自夷犹,胸次浑无一物留。biǎn zhōu dōng xià zì yí yóu,xiōng cì hún wú yī wù liú。
世味横陈如嚼蜡,人生变灭似浮沤。shì wèi héng chén rú jué là,rén shēng biàn miè shì fú ōu。
休休且毕山林愿,去去空怀畎亩忧。xiū xiū qiě bì shān lín yuàn,qù qù kōng huái quǎn mǔ yōu。
自念秋毫皆帝力,衔环结草若为酬。zì niàn qiū háo jiē dì lì,xián huán jié cǎo ruò wèi chóu。

江行阻风

蔡戡

雁峰飘泊又经年,却忆槎头缩项鳊。yàn fēng piāo pō yòu jīng nián,què yì chá tóu suō xiàng biān。
三伏炎光真烁石,重湖骇浪远连天。sān fú yán guāng zhēn shuò shí,zhòng hú hài làng yuǎn lián tiān。
快风坐阅千帆过,上水徒劳百丈牵。kuài fēng zuò yuè qiān fān guò,shàng shuǐ tú láo bǎi zhàng qiān。
坎止流行随所遇,便当归去访林泉。kǎn zhǐ liú xíng suí suǒ yù,biàn dāng guī qù fǎng lín quán。

舟过池阳许仓蔡守留饮不果赴以诗谢之

蔡戡

小泊池阳暮霭中,故人留我一尊同。xiǎo pō chí yáng mù ǎi zhōng,gù rén liú wǒ yī zūn tóng。
归心已逐东流水,快意仍逢下水风。guī xīn yǐ zhú dōng liú shuǐ,kuài yì réng féng xià shuǐ fēng。
自念相逢非草草,也知别去太匆匆。zì niàn xiāng féng fēi cǎo cǎo,yě zhī bié qù tài cōng cōng。
归来独酌寒江上,空想宾筵蜡炬红。guī lái dú zhuó hán jiāng shàng,kōng xiǎng bīn yán là jù hóng。

夜宿交石峡凌晨舟行适遇便风俄顷至小孤山

蔡戡

好风特特送征帆,百里俄惊指顾间。hǎo fēng tè tè sòng zhēng fān,bǎi lǐ é jīng zhǐ gù jiān。
薄暮暂留交石峡,迟明已到小孤山。báo mù zàn liú jiāo shí xiá,chí míng yǐ dào xiǎo gū shān。
峰峦过目非吾有,鸥鹭无心似我闲。fēng luán guò mù fēi wú yǒu,ōu lù wú xīn shì wǒ xián。
幸得年丰归去好,长腰玉粒未应悭。xìng dé nián fēng guī qù hǎo,zhǎng yāo yù lì wèi yīng qiān。

金陵道中

蔡戡

蚤年游历遍诸方,触处无心是道场。zǎo nián yóu lì biàn zhū fāng,chù chù wú xīn shì dào chǎng。
三已不须形喜愠,两来宁肯异炎凉。sān yǐ bù xū xíng xǐ yùn,liǎng lái níng kěn yì yán liáng。
落霞孤鹜仍秋水,衰草残云又夕阳。luò xiá gū wù réng qiū shuǐ,shuāi cǎo cán yún yòu xī yáng。
天假一帆风力便,回头五日到家乡。tiān jiǎ yī fān fēng lì biàn,huí tóu wǔ rì dào jiā xiāng。

东归喜而有作

蔡戡

投老何堪再落南,病躯宁敢望生还。tóu lǎo hé kān zài luò nán,bìng qū níng gǎn wàng shēng hái。
空惭马援标铜柱,自分班超老玉关。kōng cán mǎ yuán biāo tóng zhù,zì fēn bān chāo lǎo yù guān。
万里梅花愁思外,五湖烟水梦魂间。wàn lǐ méi huā chóu sī wài,wǔ hú yān shuǐ mèng hún jiān。
诏恩幸喜归田里,旋筑新堂榜爱闲。zhào ēn xìng xǐ guī tián lǐ,xuán zhù xīn táng bǎng ài xián。

荆溪即事

蔡戡

我爱荆溪拟卜居,万家人物在蓬壶。wǒ ài jīng xī nǐ bo jū,wàn jiā rén wù zài péng hú。
湖光潋滟新磨镜,山色葱茏罨画图。hú guāng liàn yàn xīn mó jìng,shān sè cōng lóng yǎn huà tú。
顾渚茶甘风袂爽,石亭梅老月轮孤。gù zhǔ chá gān fēng mèi shuǎng,shí tíng méi lǎo yuè lún gū。
功名已矣君休问,一舸从教寄五湖。gōng míng yǐ yǐ jūn xiū wèn,yī gě cóng jiào jì wǔ hú。

新居偶成二诗示邻人李子真

蔡戡

薄宦归来卜数椽,悭囊倍费买山钱。báo huàn guī lái bo shù chuán,qiān náng bèi fèi mǎi shān qián。
地幽不减林泉盛,天阔浑疑风月偏。dì yōu bù jiǎn lín quán shèng,tiān kuò hún yí fēng yuè piān。
事与心违方问舍,客将老至合归田。shì yǔ xīn wéi fāng wèn shě,kè jiāng lǎo zhì hé guī tián。
平生豪气今如此,百尺楼高空自怜。píng shēng háo qì jīn rú cǐ,bǎi chǐ lóu gāo kōng zì lián。

新居偶成二诗示邻人李子真

蔡戡

我得祇园十亩间,清沟一带巧萦环。wǒ dé qí yuán shí mǔ jiān,qīng gōu yī dài qiǎo yíng huán。
芟夷丛竹通幽径,指点荒城当远山。shān yí cóng zhú tōng yōu jìng,zhǐ diǎn huāng chéng dāng yuǎn shān。
攲枕清宵闻鹤唳,凭栏终日伴鸥闲。qī zhěn qīng xiāo wén hè lì,píng lán zhōng rì bàn ōu xián。
西邻赖有诗人在,二老风流任往还。xī lín lài yǒu shī rén zài,èr lǎo fēng liú rèn wǎng hái。

爱闲堂

蔡戡

归来筑室傍城阴,旋揭新名雅意深。guī lái zhù shì bàng chéng yīn,xuán jiē xīn míng yǎ yì shēn。
因病爱闲多得趣,逢场作戏亦何心。yīn bìng ài xián duō dé qù,féng chǎng zuò xì yì hé xīn。
鸟鱼飞泳全真性,水石风流有至音。niǎo yú fēi yǒng quán zhēn xìng,shuǐ shí fēng liú yǒu zhì yīn。
衰朽自知无所用,量才只合在山林。shuāi xiǔ zì zhī wú suǒ yòng,liàng cái zhǐ hé zài shān lín。

刘公实以淮白为饷喜而作诗

蔡戡

食指朝来应吉占,淮鱼远寄喜开奁。shí zhǐ cháo lái yīng jí zhàn,huái yú yuǎn jì xǐ kāi lián。
肥鲜正自资糟粕,甘美何劳佐酪盐。féi xiān zhèng zì zī zāo pò,gān měi hé láo zuǒ lào yán。
未信鹿头堪并进,定知熊掌不能兼。wèi xìn lù tóu kān bìng jìn,dìng zhī xióng zhǎng bù néng jiān。
慈闱一笑尝珍味,留与儿童例属餍。cí wéi yī xiào cháng zhēn wèi,liú yǔ ér tóng lì shǔ yàn。

以淮白南京山药为子真太夫人寿即用前韵

蔡戡

鹊噪虚檐喜可占,奇薰得得出珍奁。què zào xū yán xǐ kě zhàn,qí xūn dé dé chū zhēn lián。
山藷尚带中原土,淮白仍馀东海盐。shān shǔ shàng dài zhōng yuán tǔ,huái bái réng yú dōng hǎi yán。
北物远来难再致,南烹久饫喜相兼。běi wù yuǎn lái nán zài zhì,nán pēng jiǔ yù xǐ xiāng jiān。
分甘拟作亲庭寿,料想齐眉亦共餍。fēn gān nǐ zuò qīn tíng shòu,liào xiǎng qí méi yì gòng yàn。