古诗词

胡长文给事挽诗

蔡戡

大才深结九重知,亲洒宸章出禁闱。dà cái shēn jié jiǔ zhòng zhī,qīn sǎ chén zhāng chū jìn wéi。
壶遂暮年非不遇,谢公雅志或相违。hú suì mù nián fēi bù yù,xiè gōng yǎ zhì huò xiāng wéi。
虎龙倍觉钟山重,龟鹤还从蜀道归。hǔ lóng bèi jué zhōng shān zhòng,guī hè hái cóng shǔ dào guī。
故吏门生半天下,空垂老泪一沾衣。gù lì mén shēng bàn tiān xià,kōng chuí lǎo lèi yī zhān yī。

蔡戡

蔡戡(1141—1182),南宋官吏。字定夫,福建仙游人,蔡襄五世孙,蔡伸嫡孙。始居武进,初以荫补溧阳尉,宋孝宗乾道二年(1166)进士,累官宝谟阁直学士。七年,召试馆职授秘书省正字。八年,知江阴军。历广东、京西转运刮宫,广东、湖南提刑。淳熙十年(1183)由湖广总领徙建康府总领,寻徙淮西总领。光宗绍熙元年(1190)为浙东提刑,召除中书门下检正诸房公事。五年,兼知临安府,再任湖广总领。宁宗庆元二年(1196)知隆兴府。嘉泰元年(1201)知静江府兼广西经略安抚使。勤政爱民,赢得清声。生性洒脱,不肯与权奸为伍。韩侂胄掌权后,便告老还乡。才华出众,著作甚丰。 蔡戡的作品>>

猜您喜欢

和李子真八月十四日夜赏月之什

蔡戡

西园清夜喜追随,唯恐冰轮出海迟。xī yuán qīng yè xǐ zhuī suí,wéi kǒng bīng lún chū hǎi chí。
不但旷怀皆我辈,要知痛饮是吾师。bù dàn kuàng huái jiē wǒ bèi,yào zhī tòng yǐn shì wú shī。
十分未放蟾盈魄,三匝先惊鹊绕枝。shí fēn wèi fàng chán yíng pò,sān zā xiān jīng què rào zhī。
此夕清欢那复有,世间能得几人知。cǐ xī qīng huān nà fù yǒu,shì jiān néng dé jǐ rén zhī。

咏橘

蔡戡

江上霜明十月寒,枝头颗颗缀金丸。jiāng shàng shuāng míng shí yuè hán,zhī tóu kē kē zhuì jīn wán。
王孙抛却黄金弹,酒伴收归白玉盘。wáng sūn pāo què huáng jīn dàn,jiǔ bàn shōu guī bái yù pán。
乍见浑疑卢橘熟,初尝犹带越梅酸。zhà jiàn hún yí lú jú shú,chū cháng yóu dài yuè méi suān。
洞庭风味真相似,试与尊前比并看。dòng tíng fēng wèi zhēn xiāng shì,shì yǔ zūn qián bǐ bìng kàn。

以莲实饷李子真作诗为谢因用其韵

蔡戡

穷巷深居摆俗缘,幽芳偏爱小池莲。qióng xiàng shēn jū bǎi sú yuán,yōu fāng piān ài xiǎo chí lián。
戏将净色供斋钵,走送新房荐酒船。xì jiāng jìng sè gōng zhāi bō,zǒu sòng xīn fáng jiàn jiǔ chuán。
怀橘孰无慈母念,觅梨应有小儿怜。huái jú shú wú cí mǔ niàn,mì lí yīng yǒu xiǎo ér lián。
行看绿水芙蕖丽,漫遣登临忆仲宣。xíng kàn lǜ shuǐ fú qú lì,màn qiǎn dēng lín yì zhòng xuān。

金坛灯市甚盛介卿见招不能往以诗谢之

蔡戡

可堪回首少年强,灯夕追游得许忙。kě kān huí shǒu shǎo nián qiáng,dēng xī zhuī yóu dé xǔ máng。
老去情怀甘寂寞,年来节物转凄凉。lǎo qù qíng huái gān jì mò,nián lái jié wù zhuǎn qī liáng。
出门有碍身如绊,异县相望道且长。chū mén yǒu ài shēn rú bàn,yì xiàn xiāng wàng dào qiě zhǎng。
漫想故人行乐处,水晶宫里醉霞觞。màn xiǎng gù rén xíng lè chù,shuǐ jīng gōng lǐ zuì xiá shāng。

灯夕不出偶成

蔡戡

晚岁光阴只自惊,眼中乐事叹何曾。wǎn suì guāng yīn zhǐ zì jīng,yǎn zhōng lè shì tàn hé céng。
雕鞍绣幰多游子,纸帐蒲龛一病僧。diāo ān xiù xiǎn duō yóu zi,zhǐ zhàng pú kān yī bìng sēng。
尘翳扫除方寸地,光明散作百千灯。chén yì sǎo chú fāng cùn dì,guāng míng sàn zuò bǎi qiān dēng。
维摩丈室跏趺坐,千息调匀唤不应。wéi mó zhàng shì jiā fū zuò,qiān xī diào yún huàn bù yīng。

奉酬介卿惜春之什

蔡戡

屈指骎骎向六旬,每于春事尚关情。qū zhǐ qīn qīn xiàng liù xún,měi yú chūn shì shàng guān qíng。
病逢时节还虚度,老去光阴只暗惊。bìng féng shí jié hái xū dù,lǎo qù guāng yīn zhǐ àn jīng。
剩喜清新诗句好,休辞潋滟酒杯盈。shèng xǐ qīng xīn shī jù hǎo,xiū cí liàn yàn jiǔ bēi yíng。
荣枯代谢年年事,怪底莺声诉不平。róng kū dài xiè nián nián shì,guài dǐ yīng shēng sù bù píng。

介卿送方竹杖以诗谢之

蔡戡

何必穷搜到大宛,仰山龙种出天然。hé bì qióng sōu dào dà wǎn,yǎng shān lóng zhǒng chū tiān rán。
直方自得坤爻动,坚瘦宜居灵寿先。zhí fāng zì dé kūn yáo dòng,jiān shòu yí jū líng shòu xiān。
剩喜登山扶病足,不妨倚壁伴清眠。shèng xǐ dēng shān fú bìng zú,bù fáng yǐ bì bàn qīng mián。
故人若问今无恙,不似山僧故削圆。gù rén ruò wèn jīn wú yàng,bù shì shān sēng gù xuē yuán。

游金山

蔡戡

襆被归来万事轻,此行得得为登临。fú bèi guī lái wàn shì qīng,cǐ xíng dé dé wèi dēng lín。
苍崖斗绝山浮玉,碧瓦鳞差地布金。cāng yá dòu jué shān fú yù,bì wǎ lín chà dì bù jīn。
千里江淮穷远目,十年尘土愧初心。qiān lǐ jiāng huái qióng yuǎn mù,shí nián chén tǔ kuì chū xīn。
何人为击中流楫,北望神州泪满襟。hé rén wèi jī zhōng liú jí,běi wàng shén zhōu lèi mǎn jīn。

题东皋

蔡戡

归来相望筑东皋,千载风流独慕陶。guī lái xiāng wàng zhù dōng gāo,qiān zài fēng liú dú mù táo。
两地林泉俱胜绝,二难人物总孤高。liǎng dì lín quán jù shèng jué,èr nán rén wù zǒng gū gāo。
地连衡岳浮空翠,天与湘江隔世鏖。dì lián héng yuè fú kōng cuì,tiān yǔ xiāng jiāng gé shì áo。
只恐山灵回俗驾,可容暇日再游遨。zhǐ kǒng shān líng huí sú jià,kě róng xiá rì zài yóu áo。

燕坐小阁

蔡戡

丈室翛然一物无,平生习气痛消除。zhàng shì xiāo rán yī wù wú,píng shēng xí qì tòng xiāo chú。
药炉经卷常为伴,酒盏茶瓶自作疏。yào lú jīng juǎn cháng wèi bàn,jiǔ zhǎn chá píng zì zuò shū。
老去头颅休更问,本来面目竟何如。lǎo qù tóu lú xiū gèng wèn,běn lái miàn mù jìng hé rú。
泛观博览浑无用,且读西方贝叶书。fàn guān bó lǎn hún wú yòng,qiě dú xī fāng bèi yè shū。

雪中用王使君韵招介卿

蔡戡

江南雪片一冬深,欺压梅花瘦不禁。jiāng nán xuě piàn yī dōng shēn,qī yā méi huā shòu bù jìn。
入地遗蝗应扫迹,连阡宿麦始抽心。rù dì yí huáng yīng sǎo jì,lián qiān sù mài shǐ chōu xīn。
幻成玉界清无滓,踏碎瑶阶迹可寻。huàn chéng yù jiè qīng wú zǐ,tà suì yáo jiē jì kě xún。
剩喜扁舟来访我,何妨乘兴共清斟。shèng xǐ biǎn zhōu lái fǎng wǒ,hé fáng chéng xīng gòng qīng zhēn。

雪中用前韵示汝咨汝功二侄

蔡戡

策试中庭雪已深,玉楼冻合冷难禁。cè shì zhōng tíng xuě yǐ shēn,yù lóu dòng hé lěng nán jìn。
哦成风絮频呵手,拨尽寒灰苦用心。ó chéng fēng xù pín hē shǒu,bō jǐn hán huī kǔ yòng xīn。
梁苑巧妆花满树,蓝田幻出玉千寻。liáng yuàn qiǎo zhuāng huā mǎn shù,lán tián huàn chū yù qiān xún。
吾家二谢多才思,莫惜高吟更浅斟。wú jiā èr xiè duō cái sī,mò xī gāo yín gèng qiǎn zhēn。

次蔡介卿雪中见寄

蔡戡

玄冥作意逞雄豪,陵压东君惨不骄。xuán míng zuò yì chěng xióng háo,líng yā dōng jūn cǎn bù jiāo。
一气回春何太晚,群阴见睍未全消。yī qì huí chūn hé tài wǎn,qún yīn jiàn xiàn wèi quán xiāo。
漫夸呈瑞宜新麦,那似为霖救旱苗。màn kuā chéng ruì yí xīn mài,nà shì wèi lín jiù hàn miáo。
造物深机虽莫测,愿言六气自均调。zào wù shēn jī suī mò cè,yuàn yán liù qì zì jūn diào。

次蔡介卿雪中见寄

蔡戡

等闲栽遍小园花,剩拟春来赏物华。děng xián zāi biàn xiǎo yuán huā,shèng nǐ chūn lái shǎng wù huá。
不觉琼英先满树,更看缟带暗随车。bù jué qióng yīng xiān mǎn shù,gèng kàn gǎo dài àn suí chē。
光摇玉镜冰初泮,冻屈金钩草未芽。guāng yáo yù jìng bīng chū pàn,dòng qū jīn gōu cǎo wèi yá。
料得小桥人不到,江梅欺压任横斜。liào dé xiǎo qiáo rén bù dào,jiāng méi qī yā rèn héng xié。

病中书

蔡戡

短褐颓然一病僧,支离瘦骨伴枯藤。duǎn hè tuí rán yī bìng sēng,zhī lí shòu gǔ bàn kū téng。
扫除习气嗟犹在,摆脱尘缘愧未能。sǎo chú xí qì jiē yóu zài,bǎi tuō chén yuán kuì wèi néng。
案上纵横堆药裹,箧中颠倒贮书縢。àn shàng zòng héng duī yào guǒ,qiè zhōng diān dào zhù shū téng。
青鞋布袜从兹始,试叩如来大小乘。qīng xié bù wà cóng zī shǐ,shì kòu rú lái dà xiǎo chéng。