古诗词

盱眙

蔡戡

自古东南第一山,于今无异玉门关。zì gǔ dōng nán dì yī shān,yú jīn wú yì yù mén guān。
乱云衰草苍茫外,赤县神州指顾间。luàn yún shuāi cǎo cāng máng wài,chì xiàn shén zhōu zhǐ gù jiān。
击楫何人酬壮志,凭栏终日惨愁颜。jī jí hé rén chóu zhuàng zhì,píng lán zhōng rì cǎn chóu yán。
中原父老应遗恨,只见旃车岁往还。zhōng yuán fù lǎo yīng yí hèn,zhǐ jiàn zhān chē suì wǎng hái。

蔡戡

蔡戡(1141—1182),南宋官吏。字定夫,福建仙游人,蔡襄五世孙,蔡伸嫡孙。始居武进,初以荫补溧阳尉,宋孝宗乾道二年(1166)进士,累官宝谟阁直学士。七年,召试馆职授秘书省正字。八年,知江阴军。历广东、京西转运刮宫,广东、湖南提刑。淳熙十年(1183)由湖广总领徙建康府总领,寻徙淮西总领。光宗绍熙元年(1190)为浙东提刑,召除中书门下检正诸房公事。五年,兼知临安府,再任湖广总领。宁宗庆元二年(1196)知隆兴府。嘉泰元年(1201)知静江府兼广西经略安抚使。勤政爱民,赢得清声。生性洒脱,不肯与权奸为伍。韩侂胄掌权后,便告老还乡。才华出众,著作甚丰。 蔡戡的作品>>

猜您喜欢

再和前韵

蔡戡

郢客清歌若贯珠,回风妙舞巧难图。yǐng kè qīng gē ruò guàn zhū,huí fēng miào wǔ qiǎo nán tú。
漫空片片匀如剪,投隙纷纷密似糊。màn kōng piàn piàn yún rú jiǎn,tóu xì fēn fēn mì shì hú。
溪月一钩窥玉镜,江梅千树插冰壶。xī yuè yī gōu kuī yù jìng,jiāng méi qiān shù chā bīng hú。
何人乞我仙家帽,共傲禅床与药炉。hé rén qǐ wǒ xiān jiā mào,gòng ào chán chuáng yǔ yào lú。

浙东宪司会同年八人以诗记之

蔡戡

乾道龙飞二纪前,一时再会八同年。qián dào lóng fēi èr jì qián,yī shí zài huì bā tóng nián。
诸公谁念广文冷,三已方知令尹贤。zhū gōng shuí niàn guǎng wén lěng,sān yǐ fāng zhī lìng yǐn xián。
别乘达尊人共敬,轺车并驾我叨先。bié chéng dá zūn rén gòng jìng,yáo chē bìng jià wǒ dāo xiān。
兰亭又见群贤集,盛事宜将琬琰镌。lán tíng yòu jiàn qún xián jí,shèng shì yí jiāng wǎn yǎn juān。

重九日陪诸公游花田

蔡戡

天遣奇花择地生,为怜体素更轻盈。tiān qiǎn qí huā zé dì shēng,wèi lián tǐ sù gèng qīng yíng。
一天秋色风光好,十顷寒香露气清。yī tiān qiū sè fēng guāng hǎo,shí qǐng hán xiāng lù qì qīng。
不特炉熏资剩馥,最宜宝髻缀繁英。bù tè lú xūn zī shèng fù,zuì yí bǎo jì zhuì fán yīng。
凭谁移向琼林去,乞与江梅作弟兄。píng shuí yí xiàng qióng lín qù,qǐ yǔ jiāng méi zuò dì xiōng。

重九日陪诸公游花田

蔡戡

此花亦是可怜生,刻玉融酥万数盈。cǐ huā yì shì kě lián shēng,kè yù róng sū wàn shù yíng。
素质更兼秋色静,幽香暗逐晓风清。sù zhì gèng jiān qiū sè jìng,yōu xiāng àn zhú xiǎo fēng qīng。
不须篱菊浮纤蕊,好学官梅缀落英。bù xū lí jú fú xiān ruǐ,hǎo xué guān méi zhuì luò yīng。
来岁龙山高会在,又呼张丈唤殷兄。lái suì lóng shān gāo huì zài,yòu hū zhāng zhàng huàn yīn xiōng。

重九日陪诸公游花田

蔡戡

作意登临快此生,爱花莫惜酒杯盈。zuò yì dēng lín kuài cǐ shēng,ài huā mò xī jiǔ bēi yíng。
水沉风味香仍远,冰雪肌肤韵更清。shuǐ chén fēng wèi xiāng réng yuǎn,bīng xuě jī fū yùn gèng qīng。
名字不须联十友,品题犹赖有三英。míng zì bù xū lián shí yǒu,pǐn tí yóu lài yǒu sān yīng。
定知茉莉真瓜葛,连璧谁家弟与兄。dìng zhī mò lì zhēn guā gé,lián bì shuí jiā dì yǔ xiōng。

重九日陪诸公游花田

蔡戡

瑞叶嘉禾亦旅生,琼田十顷足丰盈。ruì yè jiā hé yì lǚ shēng,qióng tián shí qǐng zú fēng yíng。
色侵粉面人争羡,香入奇熏心自清。sè qīn fěn miàn rén zhēng xiàn,xiāng rù qí xūn xīn zì qīng。
宝盖缉成双缟带,筠笼采尽万琼英。bǎo gài jī chéng shuāng gǎo dài,yún lóng cǎi jǐn wàn qióng yīng。
若逢靖节为佳妃,肯让黄花作女兄。ruò féng jìng jié wèi jiā fēi,kěn ràng huáng huā zuò nǚ xiōng。

再成二诗录呈诸公

蔡戡

渐老寻花学后生,琼玫折得我怀盈。jiàn lǎo xún huā xué hòu shēng,qióng méi zhé dé wǒ huái yíng。
纤枝瘦叶还相称,道骨仙风得许清。xiān zhī shòu yè hái xiāng chēng,dào gǔ xiān fēng dé xǔ qīng。
懒共山矾对春色,搀先篱菊荐秋英。lǎn gòng shān fán duì chūn sè,chān xiān lí jú jiàn qiū yīng。
由来玉树阶庭秀,不减风流谢氏兄。yóu lái yù shù jiē tíng xiù,bù jiǎn fēng liú xiè shì xiōng。

再成二诗录呈诸公

蔡戡

为嫌桃李太粗生,晚殿群芳不自盈。wèi xián táo lǐ tài cū shēng,wǎn diàn qún fāng bù zì yíng。
冷艳坐消三伏暑,高标独占九秋清。lěng yàn zuò xiāo sān fú shǔ,gāo biāo dú zhàn jiǔ qiū qīng。
簪花拟欲酬佳节,落帽从教笑众英。zān huā nǐ yù chóu jiā jié,luò mào cóng jiào xiào zhòng yīng。
最有诗翁被花恼,从今唤作友于兄。zuì yǒu shī wēng bèi huā nǎo,cóng jīn huàn zuò yǒu yú xiōng。

再用韵呈薛士昭提举

蔡戡

天公作戏为谁生,不数芳兰九畹盈。tiān gōng zuò xì wèi shuí shēng,bù shù fāng lán jiǔ wǎn yíng。
美景良辰无限好,奇花妙句有馀清。měi jǐng liáng chén wú xiàn hǎo,qí huā miào jù yǒu yú qīng。
一枝潇洒闺中秀,百卉纷华粪上英。yī zhī xiāo sǎ guī zhōng xiù,bǎi huì fēn huá fèn shàng yīng。
闻道河东有三凤,诗名还是属难兄。wén dào hé dōng yǒu sān fèng,shī míng hái shì shǔ nán xiōng。

拨置吏牍再作一诗以酬相恼之什

蔡戡

朝来衙集事还生,不觉文书几上盈。cháo lái yá jí shì hái shēng,bù jué wén shū jǐ shàng yíng。
顾我尘埃败佳思,羡君心迹得双清。gù wǒ chén āi bài jiā sī,xiàn jūn xīn jì dé shuāng qīng。
也知静色撩诗兴,无奈芜辞愧俊英。yě zhī jìng sè liāo shī xīng,wú nài wú cí kuì jùn yīng。
得句已推三昧手,论交当拜十年兄。dé jù yǐ tuī sān mèi shǒu,lùn jiāo dāng bài shí nián xiōng。

偶得兄字再成一诗

蔡戡

年来习气尚书生,喜得珠玑箧笥盈。nián lái xí qì shàng shū shēng,xǐ dé zhū jī qiè sì yíng。
不羡奇葩争妩媚,且看丽藻斗新清。bù xiàn qí pā zhēng wǔ mèi,qiě kàn lì zǎo dòu xīn qīng。
禅心欲向花前定,佳句难酬座上英。chán xīn yù xiàng huā qián dìng,jiā jù nán chóu zuò shàng yīng。
知是诗人故相恼,只愁无处问家兄。zhī shì shī rén gù xiāng nǎo,zhǐ chóu wú chù wèn jiā xiōng。

再用前韵

蔡戡

秋着寒花取次生,千丛向晓露珠盈。qiū zhe hán huā qǔ cì shēng,qiān cóng xiàng xiǎo lù zhū yíng。
根灵不止芝房秀,香远仍分桂子清。gēn líng bù zhǐ zhī fáng xiù,xiāng yuǎn réng fēn guì zi qīng。
弄雪飘飖疑玉女,迎风绰约认瑶英。nòng xuě piāo yáo yí yù nǚ,yíng fēng chuò yuē rèn yáo yīng。
品题自是推词伯,谁道诗中只庶兄。pǐn tí zì shì tuī cí bó,shuí dào shī zhōng zhǐ shù xiōng。

再用前韵

蔡戡

梅花料得是前生,楚些招魂魄已盈。méi huā liào dé shì qián shēng,chǔ xiē zhāo hún pò yǐ yíng。
却笑横枝太消瘦,不堪淡月助凄清。què xiào héng zhī tài xiāo shòu,bù kān dàn yuè zhù qī qīng。
风流有客传花谱,火速无人集韵英。fēng liú yǒu kè chuán huā pǔ,huǒ sù wú rén jí yùn yīng。
江左诗僧浑压倒,每惭得句犯师兄。jiāng zuǒ shī sēng hún yā dào,měi cán dé jù fàn shī xiōng。

用前韵简赵薛二丈

蔡戡

谁遣闲愁百种生,消除惟有酒尊盈。shuí qiǎn xián chóu bǎi zhǒng shēng,xiāo chú wéi yǒu jiǔ zūn yíng。
自知老去风流尽,暂得官闲气味清。zì zhī lǎo qù fēng liú jǐn,zàn dé guān xián qì wèi qīng。
香阁寂寥谩邻女,罗帏调护想宗英。xiāng gé jì liáo mán lín nǚ,luó wéi diào hù xiǎng zōng yīng。
二君此举宜先罚,大白先浮伯雅兄。èr jūn cǐ jǔ yí xiān fá,dà bái xiān fú bó yǎ xiōng。

用前韵简赵薛二丈

蔡戡

满目凄凉秋思生,寒香万本绿畴盈。mǎn mù qī liáng qiū sī shēng,hán xiāng wàn běn lǜ chóu yíng。
风回兰蕙由来远,露浥蔷薇分外清。fēng huí lán huì yóu lái yuǎn,lù yì qiáng wēi fēn wài qīng。
取次梳妆呈素面,等闲流落惜芳英。qǔ cì shū zhuāng chéng sù miàn,děng xián liú luò xī fāng yīng。
凤楼大手须公等,好把蛮笺寄老兄。fèng lóu dà shǒu xū gōng děng,hǎo bǎ mán jiān jì lǎo xiōng。