古诗词

道中见梅

蔡戡

篮舆兀兀梦初回,怪底幽香触鼻来。lán yú wù wù mèng chū huí,guài dǐ yōu xiāng chù bí lái。
日暮天寒正愁绝,谁家篱落数枝开。rì mù tiān hán zhèng chóu jué,shuí jiā lí luò shù zhī kāi。

蔡戡

蔡戡(1141—1182),南宋官吏。字定夫,福建仙游人,蔡襄五世孙,蔡伸嫡孙。始居武进,初以荫补溧阳尉,宋孝宗乾道二年(1166)进士,累官宝谟阁直学士。七年,召试馆职授秘书省正字。八年,知江阴军。历广东、京西转运刮宫,广东、湖南提刑。淳熙十年(1183)由湖广总领徙建康府总领,寻徙淮西总领。光宗绍熙元年(1190)为浙东提刑,召除中书门下检正诸房公事。五年,兼知临安府,再任湖广总领。宁宗庆元二年(1196)知隆兴府。嘉泰元年(1201)知静江府兼广西经略安抚使。勤政爱民,赢得清声。生性洒脱,不肯与权奸为伍。韩侂胄掌权后,便告老还乡。才华出众,著作甚丰。 蔡戡的作品>>

猜您喜欢

秋日书怀

蔡戡

刻意搜诗句,清心玩易爻。kè yì sōu shī jù,qīng xīn wán yì yáo。
几尘留鼠迹,窗影印梅梢。jǐ chén liú shǔ jì,chuāng yǐng yìn méi shāo。
泉石频招隐,壶觞已绝交。quán shí pín zhāo yǐn,hú shāng yǐ jué jiāo。
横挑一楖栗,在处寄僧包。héng tiāo yī zhì lì,zài chù jì sēng bāo。

送九兄佥书归二首

蔡戡

离别一何久,漂流不记年。lí bié yī hé jiǔ,piāo liú bù jì nián。
昔君犹壮岁,今我亦华鬋。xī jūn yóu zhuàng suì,jīn wǒ yì huá jiǎn。
隔阔疑如梦,从容喜欲颠。gé kuò yí rú mèng,cóng róng xǐ yù diān。
弟兄能有几,及此对床眠。dì xiōng néng yǒu jǐ,jí cǐ duì chuáng mián。

送九兄佥书归二首

蔡戡

中年仍再别,归意苦难留。zhōng nián réng zài bié,guī yì kǔ nán liú。
风雨伤心夜,江山满目秋。fēng yǔ shāng xīn yè,jiāng shān mǎn mù qiū。
西堂诗入梦,东阁酒添愁。xī táng shī rù mèng,dōng gé jiǔ tiān chóu。
他日荆溪上,无违具一舟。tā rì jīng xī shàng,wú wéi jù yī zhōu。

先人尝宰贵池今二十五年矣舟行经此不胜黯然

蔡戡

夜泊贵池口,此情殊黯然。yè pō guì chí kǒu,cǐ qíng shū àn rán。
思亲空有泪,感旧不成眠。sī qīn kōng yǒu lèi,gǎn jiù bù chéng mián。
棠舍清阴在,桐乡旧政传。táng shě qīng yīn zài,tóng xiāng jiù zhèng chuán。
终天成永感,忍听蓼莪篇。zhōng tiān chéng yǒng gǎn,rěn tīng liǎo é piān。

至日书怀

蔡戡

病起逢佳节,羁怀只自伤。bìng qǐ féng jiā jié,jī huái zhǐ zì shāng。
老来衰自至,身与世相忘。lǎo lái shuāi zì zhì,shēn yǔ shì xiāng wàng。
发引千丝乱,愁添一线长。fā yǐn qiān sī luàn,chóu tiān yī xiàn zhǎng。
功名真已矣,此意付沧浪。gōng míng zhēn yǐ yǐ,cǐ yì fù cāng làng。

乙卯春病中书

蔡戡

老去那堪病,春来总自愁。lǎo qù nà kān bìng,chūn lái zǒng zì chóu。
关心惟药物,寄命向医流。guān xīn wéi yào wù,jì mìng xiàng yī liú。
世事多翻覆,吾生任去留。shì shì duō fān fù,wú shēng rèn qù liú。
一廛真可老,此外更何求。yī chán zhēn kě lǎo,cǐ wài gèng hé qiú。

遣兴

蔡戡

世味只如许,人情亦可怜。shì wèi zhǐ rú xǔ,rén qíng yì kě lián。
禅心甘寂寞,病体觉轻便。chán xīn gān jì mò,bìng tǐ jué qīng biàn。
梦里身非我,闲中日似年。mèng lǐ shēn fēi wǒ,xián zhōng rì shì nián。
还家真复乐,此去若登仙。hái jiā zhēn fù lè,cǐ qù ruò dēng xiān。

遣兴

蔡戡

醉里乾坤大,闲中日月长。zuì lǐ qián kūn dà,xián zhōng rì yuè zhǎng。
静观佛理妙,顿与世缘忘。jìng guān fú lǐ miào,dùn yǔ shì yuán wàng。
晚景无多日,浮生有底忙。wǎn jǐng wú duō rì,fú shēng yǒu dǐ máng。
渔翁真得趣,一叶寄沧浪。yú wēng zhēn dé qù,yī yè jì cāng làng。

遣兴

蔡戡

江海倦游客,乾坤老病身。jiāng hǎi juàn yóu kè,qián kūn lǎo bìng shēn。
傥来皆外物,自在作闲人。tǎng lái jiē wài wù,zì zài zuò xián rén。
睡足从吾懒,欢来任我真。shuì zú cóng wú lǎn,huān lái rèn wǒ zhēn。
治生且耕凿,无愧葛天民。zhì shēng qiě gēng záo,wú kuì gé tiān mín。

遣兴

蔡戡

衰病人应弃,穷愁孰与亲。shuāi bìng rén yīng qì,qióng chóu shú yǔ qīn。
同行木上座,并卧竹夫人。tóng xíng mù shàng zuò,bìng wò zhú fū rén。
习定调千息,谈空外一身。xí dìng diào qiān xī,tán kōng wài yī shēn。
辙环天下半,送老楚江滨。zhé huán tiān xià bàn,sòng lǎo chǔ jiāng bīn。

独立

蔡戡

独立寒江上,萧然一秃翁。dú lì hán jiāng shàng,xiāo rán yī tū wēng。
梦魂惊雪浪,病骨怯霜风。mèng hún jīng xuě làng,bìng gǔ qiè shuāng fēng。
远树斜阳外,荒村暮霭中。yuǎn shù xié yáng wài,huāng cūn mù ǎi zhōng。
闲身无一事,樽酒与谁同。xián shēn wú yī shì,zūn jiǔ yǔ shuí tóng。

丐祠得请喜而有作示介卿

蔡戡

多病身先懒,闲居乐有馀。duō bìng shēn xiān lǎn,xián jū lè yǒu yú。
山林真可老,故事未应疏。shān lín zhēn kě lǎo,gù shì wèi yīng shū。
性与禽鱼适,身便水竹居。xìng yǔ qín yú shì,shēn biàn shuǐ zhú jū。
非无轩冕志,吾亦爱吾庐。fēi wú xuān miǎn zhì,wú yì ài wú lú。

丐祠得请喜而有作示介卿

蔡戡

人心轻万仞,吾志在兼山。rén xīn qīng wàn rèn,wú zhì zài jiān shān。
知止今真止,求闲复得闲。zhī zhǐ jīn zhēn zhǐ,qiú xián fù dé xián。
天应念衰病,人免笑痴顽。tiān yīng niàn shuāi bìng,rén miǎn xiào chī wán。
二老风流在,何妨日往还。èr lǎo fēng liú zài,hé fáng rì wǎng hái。

丙辰罢郡得祠

蔡戡

世论可怜哉,无心任去来。shì lùn kě lián zāi,wú xīn rèn qù lái。
狙公徒自喜,鸥鸟浪相猜。jū gōng tú zì xǐ,ōu niǎo làng xiāng cāi。
塞马宁非福,池鱼枉见灾。sāi mǎ níng fēi fú,chí yú wǎng jiàn zāi。
扁舟从此去,回首谢氛埃。biǎn zhōu cóng cǐ qù,huí shǒu xiè fēn āi。

水阁偶成二首

蔡戡

小阁枕横塘,荷花渡晚香。xiǎo gé zhěn héng táng,hé huā dù wǎn xiāng。
月华秋更白,水气夜偏凉。yuè huá qiū gèng bái,shuǐ qì yè piān liáng。
地僻人稀到,心闲梦亦长。dì pì rén xī dào,xīn xián mèng yì zhǎng。
北窗聊寄傲,身世两相忘。běi chuāng liáo jì ào,shēn shì liǎng xiāng wàng。
1941234567»