古诗词

日者郑生谓余晚遇至人享上寿其词多诞以诗简之

蔡戡

钟鼎山林不两全,未闻富贵出神仙。zhōng dǐng shān lín bù liǎng quán,wèi wén fù guì chū shén xiān。
万钉宝带何须此,九转金丹未可怜。wàn dīng bǎo dài hé xū cǐ,jiǔ zhuǎn jīn dān wèi kě lián。

蔡戡

蔡戡(1141—1182),南宋官吏。字定夫,福建仙游人,蔡襄五世孙,蔡伸嫡孙。始居武进,初以荫补溧阳尉,宋孝宗乾道二年(1166)进士,累官宝谟阁直学士。七年,召试馆职授秘书省正字。八年,知江阴军。历广东、京西转运刮宫,广东、湖南提刑。淳熙十年(1183)由湖广总领徙建康府总领,寻徙淮西总领。光宗绍熙元年(1190)为浙东提刑,召除中书门下检正诸房公事。五年,兼知临安府,再任湖广总领。宁宗庆元二年(1196)知隆兴府。嘉泰元年(1201)知静江府兼广西经略安抚使。勤政爱民,赢得清声。生性洒脱,不肯与权奸为伍。韩侂胄掌权后,便告老还乡。才华出众,著作甚丰。 蔡戡的作品>>

猜您喜欢

思归

蔡戡

世事端如一局棋,光阴还若掷梭飞。shì shì duān rú yī jú qí,guāng yīn hái ruò zhì suō fēi。
亡弓休问人得失,佩剑那知孰是非。wáng gōng xiū wèn rén dé shī,pèi jiàn nà zhī shú shì fēi。
每对西山看不厌,何当南浦送将归。měi duì xī shān kàn bù yàn,hé dāng nán pǔ sòng jiāng guī。
不如从此扁舟去,江上秋高蟹正肥。bù rú cóng cǐ biǎn zhōu qù,jiāng shàng qiū gāo xiè zhèng féi。

思归

蔡戡

久留瘴岭苦思归,安得身如越鸟飞。jiǔ liú zhàng lǐng kǔ sī guī,ān dé shēn rú yuè niǎo fēi。
老去宦情真是薄,年来乐事觉全稀。lǎo qù huàn qíng zhēn shì báo,nián lái lè shì jué quán xī。
衰颜得酒还如少,病骨添衣却似肥。shuāi yán dé jiǔ hái rú shǎo,bìng gǔ tiān yī què shì féi。
只为莼鲈动归思,非关勇退早知几。zhǐ wèi chún lú dòng guī sī,fēi guān yǒng tuì zǎo zhī jǐ。

登榕溪阁

蔡戡

公馀赢得暂时休,归骑匆匆更少留。gōng yú yíng dé zàn shí xiū,guī qí cōng cōng gèng shǎo liú。
古木千章环美荫,危亭百尺枕清流。gǔ mù qiān zhāng huán měi yīn,wēi tíng bǎi chǐ zhěn qīng liú。
诗翁仙去留遗迹,病守重来访昔游。shī wēng xiān qù liú yí jì,bìng shǒu zhòng lái fǎng xī yóu。
坐久西山衔落照,一行鸥鹭起汀洲。zuò jiǔ xī shān xián luò zhào,yī xíng ōu lù qǐ tīng zhōu。

陪宪使登榕溪阁

蔡戡

归途重约使轺临,为爱榕溪十亩阴。guī tú zhòng yuē shǐ yáo lín,wèi ài róng xī shí mǔ yīn。
俯瞰江流青一带,坐看山色碧千寻。fǔ kàn jiāng liú qīng yī dài,zuò kàn shān sè bì qiān xún。
共拚沉醉酬佳节,暂驻斜晖纵赏心。gòng pàn chén zuì chóu jiā jié,zàn zhù xié huī zòng shǎng xīn。
因念玉关人已老,不堪摇落又秋深。yīn niàn yù guān rén yǐ lǎo,bù kān yáo luò yòu qiū shēn。

用前韵成二首一以谢宪使和章一以述怀

蔡戡

五岭何烦汉节临,暂来南国种棠阴。wǔ lǐng hé fán hàn jié lín,zàn lái nán guó zhǒng táng yīn。
诗亲老杜真无敌,迹访涪翁尚可寻。shī qīn lǎo dù zhēn wú dí,jì fǎng fú wēng shàng kě xún。
登览漫穷千里目,衰迟唯有五湖心。dēng lǎn màn qióng qiān lǐ mù,shuāi chí wéi yǒu wǔ hú xīn。
江山弹压归诗伯,诗赋梅花雪片深。jiāng shān dàn yā guī shī bó,shī fù méi huā xuě piàn shēn。

用前韵成二首一以谢宪使和章一以述怀

蔡戡

老去重阳又再临,等闲驹隙度光阴。lǎo qù zhòng yáng yòu zài lín,děng xián jū xì dù guāng yīn。
虚名何苦劳方寸,直道焉能枉尺寻。xū míng hé kǔ láo fāng cùn,zhí dào yān néng wǎng chǐ xún。
夜雨梧桐惊客梦,秋风鲈鲙动归心。yè yǔ wú tóng jīng kè mèng,qiū fēng lú kuài dòng guī xīn。
诏恩若许休官去,笑指山林远更深。zhào ēn ruò xǔ xiū guān qù,xiào zhǐ shān lín yuǎn gèng shēn。

再用前韵

蔡戡

当代名流共一临,胜游应不减山阴。dāng dài míng liú gòng yī lín,shèng yóu yīng bù jiǎn shān yīn。
寸莛讵可撞千石,短绠徒劳汲百寻。cùn tíng jù kě zhuàng qiān shí,duǎn gěng tú láo jí bǎi xún。
松竹要坚三友操,金兰默契二人心。sōng zhú yào jiān sān yǒu cāo,jīn lán mò qì èr rén xīn。
时平岁稔文书省,缓引清觞莫厌深。shí píng suì rěn wén shū shěng,huǎn yǐn qīng shāng mò yàn shēn。

丁未立春日读白乐天浩歌行不觉身年四十七之句时方悼亡有感而作

蔡戡

不觉身年四十七,此身虽在鬓如霜。bù jué shēn nián sì shí qī,cǐ shēn suī zài bìn rú shuāng。
平生意气空摧索,老去功名付渺茫。píng shēng yì qì kōng cuī suǒ,lǎo qù gōng míng fù miǎo máng。
愁里不知佳节至,尊前那复少年狂。chóu lǐ bù zhī jiā jié zhì,zūn qián nà fù shǎo nián kuáng。
梅花纸帐焚香坐,感旧伤怀泪两行。méi huā zhǐ zhàng fén xiāng zuò,gǎn jiù shāng huái lèi liǎng xíng。

芍药

蔡戡

自古维扬厥草夭,露红烟紫不胜娇。zì gǔ wéi yáng jué cǎo yāo,lù hóng yān zǐ bù shèng jiāo。
郑风已久名溱洧,洛品犹堪压魏姚。zhèng fēng yǐ jiǔ míng qín wěi,luò pǐn yóu kān yā wèi yáo。
痛饮莫辞金凿落,清标偏爱玉逍遥。tòng yǐn mò cí jīn záo luò,qīng biāo piān ài yù xiāo yáo。
楚狂小子嗟多病,坐对珍丛不自聊。chǔ kuáng xiǎo zi jiē duō bìng,zuò duì zhēn cóng bù zì liáo。

过鄱阳湖适遇便风湖面如镜

蔡戡

多谢江神不世情,为怜逐客送归程。duō xiè jiāng shén bù shì qíng,wèi lián zhú kè sòng guī chéng。
一帆风力如飞疾,千里湖光似掌平。yī fān fēng lì rú fēi jí,qiān lǐ hú guāng shì zhǎng píng。
要是吾生仗忠信,自然此意格神明。yào shì wú shēng zhàng zhōng xìn,zì rán cǐ yì gé shén míng。
反思宦路风波恶,屡触危机梦亦惊。fǎn sī huàn lù fēng bō è,lǚ chù wēi jī mèng yì jīng。

十月十六日发南昌下半月过建康便风顺流日行二百里舟人云未有如此速者

蔡戡

钟陵一水下金陵,轻舸何劳半月程。zhōng líng yī shuǐ xià jīn líng,qīng gě hé láo bàn yuè chéng。
千里快风冲雪浪,一天寒日弄霜晴。qiān lǐ kuài fēng chōng xuě làng,yī tiān hán rì nòng shuāng qíng。
天公有意如相念,川后安流自不惊。tiān gōng yǒu yì rú xiāng niàn,chuān hòu ān liú zì bù jīng。
料得还家时节近,买羊沽酒互逢迎。liào dé hái jiā shí jié jìn,mǎi yáng gū jiǔ hù féng yíng。

南昌大阅

蔡戡

自昔洪都地望雄,剑光直与斗牛通。zì xī hóng dōu dì wàng xióng,jiàn guāng zhí yǔ dòu niú tōng。
角声悲壮秋风里,旗影横斜晚照中。jiǎo shēng bēi zhuàng qiū fēng lǐ,qí yǐng héng xié wǎn zhào zhōng。
帘幕万家观小队,弓刀千骑拥元戎。lián mù wàn jiā guān xiǎo duì,gōng dāo qiān qí yōng yuán róng。
此身虽老心犹壮,自笑凭鞍矍铄翁。cǐ shēn suī lǎo xīn yóu zhuàng,zì xiào píng ān jué shuò wēng。

滕王阁

蔡戡

杰阁峥嵘枕古城,公馀扶病一登临。jié gé zhēng róng zhěn gǔ chéng,gōng yú fú bìng yī dēng lín。
西山拄笏增诗兴,南浦飞帆动客心。xī shān zhǔ hù zēng shī xīng,nán pǔ fēi fān dòng kè xīn。
白鸟去边迎落日,青林断处认遥岑。bái niǎo qù biān yíng luò rì,qīng lín duàn chù rèn yáo cén。
摩挲石刻空三叹,吏部文章绝古今。mó sā shí kè kōng sān tàn,lì bù wén zhāng jué gǔ jīn。

至日书怀

蔡戡

自笑痴儿得许忙,闭门便觉日舒长。zì xiào chī ér dé xǔ máng,bì mén biàn jué rì shū zhǎng。
作诗拟学江西派,起疾多求海上方。zuò shī nǐ xué jiāng xī pài,qǐ jí duō qiú hǎi shàng fāng。
老去光阴空叹息,病逢时节转凄凉。lǎo qù guāng yīn kōng tàn xī,bìng féng shí jié zhuǎn qī liáng。
可怜只影无聊赖,儿女三人各一方。kě lián zhǐ yǐng wú liáo lài,ér nǚ sān rén gè yī fāng。

咏雪和介卿韵

蔡戡

诗翁咳唾自成珠,画笔新传粉墨图。shī wēng ké tuò zì chéng zhū,huà bǐ xīn chuán fěn mò tú。
大白赓酬金潋滟,小红团坐锦模糊。dà bái gēng chóu jīn liàn yàn,xiǎo hóng tuán zuò jǐn mó hú。
纵观佛界成银色,疑入仙家醉玉壶。zòng guān fú jiè chéng yín sè,yí rù xiān jiā zuì yù hú。
应笑阴何用心苦,愁吟终夜拨寒炉。yīng xiào yīn hé yòng xīn kǔ,chóu yín zhōng yè bō hán lú。
1941234567»