古诗词

同张叔渊顾致尧游金山受之惮于涉险爽约不行因以诗简之

蔡戡

我昔游天都,策足蓬莱山。wǒ xī yóu tiān dōu,cè zú péng lái shān。
风日不到处,意谓非人寰。fēng rì bù dào chù,yì wèi fēi rén huán。
一涉势利涂,未免尘埃间。yī shè shì lì tú,wèi miǎn chén āi jiān。
了知此身累,痛自镌冥顽。le zhī cǐ shēn lèi,tòng zì juān míng wán。
浩然动归志,暂得浮心闲。hào rán dòng guī zhì,zàn dé fú xīn xián。
金焦胜绝地,自古名东南。jīn jiāo shèng jué dì,zì gǔ míng dōng nán。
两峰郁相望,宛若双云鬟。liǎng fēng yù xiāng wàng,wǎn ruò shuāng yún huán。
我欲事幽讨,不惮涉险艰。wǒ yù shì yōu tǎo,bù dàn shè xiǎn jiān。
同行二三子,壮气不可干。tóng xíng èr sān zi,zhuàng qì bù kě gàn。
欣然从我游,竟日劳跻攀。xīn rán cóng wǒ yóu,jìng rì láo jī pān。
江神亦可人,为我风少悭。jiāng shén yì kě rén,wèi wǒ fēng shǎo qiān。
要知仗忠信,可以行百蛮。yào zhī zhàng zhōng xìn,kě yǐ xíng bǎi mán。
阿连有童心,平生怯波澜。ā lián yǒu tóng xīn,píng shēng qiè bō lán。
欲去足先涩,未语胆已寒。yù qù zú xiān sè,wèi yǔ dǎn yǐ hán。
谓有性命忧,力勉终辞难。wèi yǒu xìng mìng yōu,lì miǎn zhōng cí nán。
我行自不恶,尽得奇绝观。wǒ xíng zì bù è,jǐn dé qí jué guān。
匆匆理回棹,此兴殊未阑。cōng cōng lǐ huí zhào,cǐ xīng shū wèi lán。
阿连惊我归,喜气形眉端。ā lián jīng wǒ guī,xǐ qì xíng méi duān。
殷勤为我贺,不意能生还。yīn qín wèi wǒ hè,bù yì néng shēng hái。
索酒共一醉,相对俱欢颜。suǒ jiǔ gòng yī zuì,xiāng duì jù huān yán。

蔡戡

蔡戡(1141—1182),南宋官吏。字定夫,福建仙游人,蔡襄五世孙,蔡伸嫡孙。始居武进,初以荫补溧阳尉,宋孝宗乾道二年(1166)进士,累官宝谟阁直学士。七年,召试馆职授秘书省正字。八年,知江阴军。历广东、京西转运刮宫,广东、湖南提刑。淳熙十年(1183)由湖广总领徙建康府总领,寻徙淮西总领。光宗绍熙元年(1190)为浙东提刑,召除中书门下检正诸房公事。五年,兼知临安府,再任湖广总领。宁宗庆元二年(1196)知隆兴府。嘉泰元年(1201)知静江府兼广西经略安抚使。勤政爱民,赢得清声。生性洒脱,不肯与权奸为伍。韩侂胄掌权后,便告老还乡。才华出众,著作甚丰。 蔡戡的作品>>

猜您喜欢

题墨梅

蔡戡

谁作横枝太逼真,枝头的皪眼俱明。shuí zuò héng zhī tài bī zhēn,zhī tóu de lì yǎn jù míng。
也知笔力窥天巧,无奈清香画不成。yě zhī bǐ lì kuī tiān qiǎo,wú nài qīng xiāng huà bù chéng。

道中见梅

蔡戡

篮舆兀兀梦初回,怪底幽香触鼻来。lán yú wù wù mèng chū huí,guài dǐ yōu xiāng chù bí lái。
日暮天寒正愁绝,谁家篱落数枝开。rì mù tiān hán zhèng chóu jué,shuí jiā lí luò shù zhī kāi。

三孤山

蔡戡

小孤相去大孤山,一望烟波百里间。xiǎo gū xiāng qù dà gū shān,yī wàng yān bō bǎi lǐ jiān。
风日晴和江似镜,两峰对峙拥青鬟。fēng rì qíng hé jiāng shì jìng,liǎng fēng duì zhì yōng qīng huán。

剡溪

蔡戡

六月冲炎出问囚,归途因泛剡溪舟。liù yuè chōng yán chū wèn qiú,guī tú yīn fàn shàn xī zhōu。
短篷块坐如深甑,却羡清寒王子猷。duǎn péng kuài zuò rú shēn zèng,què xiàn qīng hán wáng zi yóu。

春郊即事

蔡戡

一犁春雨欲平塍,预卜今年穑事成。yī lí chūn yǔ yù píng chéng,yù bo jīn nián sè shì chéng。
天意却愁人意懒,故令布谷苦催耕。tiān yì què chóu rén yì lǎn,gù lìng bù gǔ kǔ cuī gēng。

提壶

蔡戡

斗酒千金未易沽,声声何事劝提壶。dòu jiǔ qiān jīn wèi yì gū,shēng shēng hé shì quàn tí hú。
山禽岂解知人意,不道思家饭也无。shān qín qǐ jiě zhī rén yì,bù dào sī jiā fàn yě wú。

鹧鸪

蔡戡

年来随牒走骎骎,险阻谁知客子心。nián lái suí dié zǒu qīn qīn,xiǎn zǔ shuí zhī kè zi xīn。
尽日只忧行不得,爱人犹赖有斯禽。jǐn rì zhǐ yōu xíng bù dé,ài rén yóu lài yǒu sī qín。

竹鸡

蔡戡

积雨霖淫四月寒,春泥一尺未曾干。jī yǔ lín yín sì yuè hán,chūn ní yī chǐ wèi céng gàn。
勃姑犹自相呼唤,不念征人行路难。bó gū yóu zì xiāng hū huàn,bù niàn zhēng rén xíng lù nán。

天柱峰

蔡戡

壁立千峰紫翠浮,一峰直上更孤遒。bì lì qiān fēng zǐ cuì fú,yī fēng zhí shàng gèng gū qiú。
世间有此擎天柱,何用人怀杞国忧。shì jiān yǒu cǐ qíng tiān zhù,hé yòng rén huái qǐ guó yōu。

日者郑生谓余晚遇至人享上寿其词多诞以诗简之

蔡戡

钟鼎山林不两全,未闻富贵出神仙。zhōng dǐng shān lín bù liǎng quán,wèi wén fù guì chū shén xiān。
万钉宝带何须此,九转金丹未可怜。wàn dīng bǎo dài hé xū cǐ,jiǔ zhuǎn jīn dān wèi kě lián。

黄陵庙

蔡戡

千载追崇古帝祠,不知世代几推移。qiān zài zhuī chóng gǔ dì cí,bù zhī shì dài jǐ tuī yí。
未须回首叫虞舜,今日亲逢虞舜时。wèi xū huí shǒu jiào yú shùn,jīn rì qīn féng yú shùn shí。

黄陵庙

蔡戡

苍梧杳霭暮云阴,尚记南巡岁月深。cāng wú yǎo ǎi mù yún yīn,shàng jì nán xún suì yuè shēn。
不但邦人严祀事,至今千古想韶音。bù dàn bāng rén yán sì shì,zhì jīn qiān gǔ xiǎng sháo yīn。

九宫坛斋居

蔡戡

斋居独卧小禅房,暂得心闲气味长。zhāi jū dú wò xiǎo chán fáng,zàn dé xīn xián qì wèi zhǎng。
一炷炉熏春睡足,此身疑是在家乡。yī zhù lú xūn chūn shuì zú,cǐ shēn yí shì zài jiā xiāng。

六十

蔡戡

六十不归何日归,人生七十古来稀。liù shí bù guī hé rì guī,rén shēng qī shí gǔ lái xī。
忧愁疾病常相半,十载光阴转瞩非。yōu chóu jí bìng cháng xiāng bàn,shí zài guāng yīn zhuǎn zhǔ fēi。

登三高亭

蔡戡

我为莼鲈得得来,三高亭上且徘徊。wǒ wèi chún lú dé dé lái,sān gāo tíng shàng qiě pái huái。
老来心事无机械,寄语群鸥勿浪猜。lǎo lái xīn shì wú jī xiè,jì yǔ qún ōu wù làng cāi。