古诗词

和杨廷秀游蒲涧之什

蔡戡

我来戏作南海游,两惊落叶鸣新秋。wǒ lái xì zuò nán hǎi yóu,liǎng jīng luò yè míng xīn qiū。
文书暇日得胜侣,登临清赏追遨头。wén shū xiá rì dé shèng lǚ,dēng lín qīng shǎng zhuī áo tóu。
万壑争流如爪裂,天公幻出神仙窟。wàn hè zhēng liú rú zhǎo liè,tiān gōng huàn chū shén xiān kū。
岩前滴水七月寒,岩下飞涛四时雪。yán qián dī shuǐ qī yuè hán,yán xià fēi tāo sì shí xuě。
要当蹑履携枯藤,跻攀石磴褰裳行。yào dāng niè lǚ xié kū téng,jī pān shí dèng qiān shang xíng。
勿令俗物败人意,暂止喝道听松声。wù lìng sú wù bài rén yì,zàn zhǐ hē dào tīng sōng shēng。
安期已去宁复见,井灶漫传丹九转。ān qī yǐ qù níng fù jiàn,jǐng zào màn chuán dān jiǔ zhuǎn。
尚馀玉舄在人间,特特追寻不辞远。shàng yú yù xì zài rén jiān,tè tè zhuī xún bù cí yuǎn。
脚力已尽病莫兴,好山无穷相送迎。jiǎo lì yǐ jǐn bìng mò xīng,hǎo shān wú qióng xiāng sòng yíng。
山林钟鼎虽异趣,嵚崎荦确皆劳生。shān lín zhōng dǐng suī yì qù,qīn qí luò què jiē láo shēng。
更上危楼临峭壁,时见疏林鸟飞白。gèng shàng wēi lóu lín qiào bì,shí jiàn shū lín niǎo fēi bái。
一峰突兀郁相望,万顷沧波湛空碧。yī fēng tū wù yù xiāng wàng,wàn qǐng cāng bō zhàn kōng bì。
此身疑是在蓬壶,下瞰城郭如盘盂。cǐ shēn yí shì zài péng hú,xià kàn chéng guō rú pán yú。
恨无诗才可八斗,领略群山但卮酒。hèn wú shī cái kě bā dòu,lǐng lüè qún shān dàn zhī jiǔ。
人生上寿不百年,白云驾我我即仙。rén shēng shàng shòu bù bǎi nián,bái yún jià wǒ wǒ jí xiān。
从此去天只尺五,俯仰人间自今古。cóng cǐ qù tiān zhǐ chǐ wǔ,fǔ yǎng rén jiān zì jīn gǔ。

蔡戡

蔡戡(1141—1182),南宋官吏。字定夫,福建仙游人,蔡襄五世孙,蔡伸嫡孙。始居武进,初以荫补溧阳尉,宋孝宗乾道二年(1166)进士,累官宝谟阁直学士。七年,召试馆职授秘书省正字。八年,知江阴军。历广东、京西转运刮宫,广东、湖南提刑。淳熙十年(1183)由湖广总领徙建康府总领,寻徙淮西总领。光宗绍熙元年(1190)为浙东提刑,召除中书门下检正诸房公事。五年,兼知临安府,再任湖广总领。宁宗庆元二年(1196)知隆兴府。嘉泰元年(1201)知静江府兼广西经略安抚使。勤政爱民,赢得清声。生性洒脱,不肯与权奸为伍。韩侂胄掌权后,便告老还乡。才华出众,著作甚丰。 蔡戡的作品>>

猜您喜欢

端约遗墨梅以诗谢之

蔡戡

先生出语已惊人,戏作梅花又逼真。xiān shēng chū yǔ yǐ jīng rén,xì zuò méi huā yòu bī zhēn。
眼底江山诗有助,胸中丘壑画精神。yǎn dǐ jiāng shān shī yǒu zhù,xiōng zhōng qiū hè huà jīng shén。

端约遗墨梅以诗谢之

蔡戡

清香素质恼诗情,更倩挥毫为写真。qīng xiāng sù zhì nǎo shī qíng,gèng qiàn huī háo wèi xiě zhēn。
共挽东风拚一醉,不须摹仿费精神。gòng wǎn dōng fēng pàn yī zuì,bù xū mó fǎng fèi jīng shén。

龚彦则送水栀小盆口占为谢

蔡戡

动人春色不须多,一点幽香叵奈何。dòng rén chūn sè bù xū duō,yī diǎn yōu xiāng pǒ nài hé。
薝卜林中谁折得,故令相恼病维摩。zhān bo lín zhōng shuí zhé dé,gù lìng xiāng nǎo bìng wéi mó。

王东卿惠墨戏副之以诗因次韵谢之

蔡戡

戏拈秃笔聊复尔,一剪吴淞半江水。xì niān tū bǐ liáo fù ěr,yī jiǎn wú sōng bàn jiāng shuǐ。
归心已逐水东流,梦到家山四千里。guī xīn yǐ zhú shuǐ dōng liú,mèng dào jiā shān sì qiān lǐ。

王东卿惠墨戏副之以诗因次韵谢之

蔡戡

枯槎怪石出天然,笔力挽回三百年。kū chá guài shí chū tiān rán,bǐ lì wǎn huí sān bǎi nián。
但见毫端侔造化,不知胸次蕴天渊。dàn jiàn háo duān móu zào huà,bù zhī xiōng cì yùn tiān yuān。

王东卿惠墨戏副之以诗因次韵谢之

蔡戡

挥翰等闲游戏尔,谁能十日画一水。huī hàn děng xián yóu xì ěr,shuí néng shí rì huà yī shuǐ。
烟云杳霭咫尺间,远势应须论万里。yān yún yǎo ǎi zhǐ chǐ jiān,yuǎn shì yīng xū lùn wàn lǐ。

王东卿惠墨戏副之以诗因次韵谢之

蔡戡

玉篸罗带故依然,吏部文章二百年。yù cǎn luó dài gù yī rán,lì bù wén zhāng èr bǎi nián。
画笔诗篇两奇绝,正须妙手写龙渊。huà bǐ shī piān liǎng qí jué,zhèng xū miào shǒu xiě lóng yuān。

王东卿惠墨戏副之以诗因次韵谢之

蔡戡

轩冕傥来真漫尔,稳泛潇湘弄烟水。xuān miǎn tǎng lái zhēn màn ěr,wěn fàn xiāo xiāng nòng yān shuǐ。
凭君收入画图中,一抹云山数千里。píng jūn shōu rù huà tú zhōng,yī mǒ yún shān shù qiān lǐ。

王东卿惠墨戏副之以诗因次韵谢之

蔡戡

近时画手说超然,小景仍推赵大年。jìn shí huà shǒu shuō chāo rán,xiǎo jǐng réng tuī zhào dà nián。
谁识当家老摩诘,有如珠玉韫深渊。shuí shí dāng jiā lǎo mó jí,yǒu rú zhū yù yùn shēn yuān。

和胡端约岩桂六首

蔡戡

万妃蕊佩影珊珊,沉水薰肌栗玉颜。wàn fēi ruǐ pèi yǐng shān shān,chén shuǐ xūn jī lì yù yán。
曾记广寒宫里见,谁移仙种下人间。céng jì guǎng hán gōng lǐ jiàn,shuí yí xiān zhǒng xià rén jiān。

和胡端约岩桂六首

蔡戡

蔷薇清露染衣裳,绰约仙姿淡淡妆。qiáng wēi qīng lù rǎn yī shang,chuò yuē xiān zī dàn dàn zhuāng。
碧玉参差张翠幄,黄金错落缀珠珰。bì yù cān chà zhāng cuì wò,huáng jīn cuò luò zhuì zhū dāng。

和胡端约岩桂六首

蔡戡

羞涩东篱九日黄,拒霜粗俗不宜霜。xiū sè dōng lí jiǔ rì huáng,jù shuāng cū sú bù yí shuāng。
此花底事小如许,无那恼人风味长。cǐ huā dǐ shì xiǎo rú xǔ,wú nà nǎo rén fēng wèi zhǎng。

和胡端约岩桂六首

蔡戡

幽香拂拂影珊珊,宜在江梅伯仲间。yōu xiāng fú fú yǐng shān shān,yí zài jiāng méi bó zhòng jiān。
懒对春风争妩媚,从他桃李自漫山。lǎn duì chūn fēng zhēng wǔ mèi,cóng tā táo lǐ zì màn shān。

和胡端约岩桂六首

蔡戡

勿愁金蕊堕秋风,自是灵犀一点通。wù chóu jīn ruǐ duò qiū fēng,zì shì líng xī yī diǎn tōng。
醉魄薰成宝篝细,香脂匀就玉肌丰。zuì pò xūn chéng bǎo gōu xì,xiāng zhī yún jiù yù jī fēng。

和胡端约岩桂六首

蔡戡

一枝小摘间簪冠,酌酒酬花莫作难。yī zhī xiǎo zhāi jiān zān guān,zhuó jiǔ chóu huā mò zuò nán。
唯有诗情被花恼,冥搜应作孟郊寒。wéi yǒu shī qíng bèi huā nǎo,míng sōu yīng zuò mèng jiāo hán。