古诗词

筇竹杖歌

蔡戡

我有一枝筇,夭矫如游龙。wǒ yǒu yī zhī qióng,yāo jiǎo rú yóu lóng。
由来博望使西域,万里持寄衰病翁。yóu lái bó wàng shǐ xī yù,wàn lǐ chí jì shuāi bìng wēng。
自蜀历楚入吴越,名山胜地多留踪。zì shǔ lì chǔ rù wú yuè,míng shān shèng dì duō liú zōng。
先排衡山云,直上南台升祝融。xiān pái héng shān yún,zhí shàng nán tái shēng zhù róng。
次登岘山首,北望京洛浮尘中。cì dēng xiàn shān shǒu,běi wàng jīng luò fú chén zhōng。
白鹭洲前弄明月,黄鹤楼上迎清风。bái lù zhōu qián nòng míng yuè,huáng hè lóu shàng yíng qīng fēng。
东游秦望探禹穴,天台雁荡观奇峰。dōng yóu qín wàng tàn yǔ xué,tiān tái yàn dàng guān qí fēng。
孤根端有岁寒操,劲节肯染京尘红。gū gēn duān yǒu suì hán cāo,jìn jié kěn rǎn jīng chén hóng。
飘然飞去不可执,西山南浦聊从容。piāo rán fēi qù bù kě zhí,xī shān nán pǔ liáo cóng róng。
放行天地无障碍,倚观宇宙皆虚空。fàng xíng tiān dì wú zhàng ài,yǐ guān yǔ zhòu jiē xū kōng。
横挑斜曳任所适,去来无定如飞鸿。héng tiāo xié yè rèn suǒ shì,qù lái wú dìng rú fēi hóng。
提携九节常在手,四方上下俱相从。tí xié jiǔ jié cháng zài shǒu,sì fāng shàng xià jù xiāng cóng。
我常病足不能履,赖汝左右扶持功。wǒ cháng bìng zú bù néng lǚ,lài rǔ zuǒ yòu fú chí gōng。
老形已具身伛偻,讵可一日无此公。lǎo xíng yǐ jù shēn yǔ lóu,jù kě yī rì wú cǐ gōng。
杖兮切勿化龙去,留取百岁扶衰慵。zhàng xī qiè wù huà lóng qù,liú qǔ bǎi suì fú shuāi yōng。

蔡戡

蔡戡(1141—1182),南宋官吏。字定夫,福建仙游人,蔡襄五世孙,蔡伸嫡孙。始居武进,初以荫补溧阳尉,宋孝宗乾道二年(1166)进士,累官宝谟阁直学士。七年,召试馆职授秘书省正字。八年,知江阴军。历广东、京西转运刮宫,广东、湖南提刑。淳熙十年(1183)由湖广总领徙建康府总领,寻徙淮西总领。光宗绍熙元年(1190)为浙东提刑,召除中书门下检正诸房公事。五年,兼知临安府,再任湖广总领。宁宗庆元二年(1196)知隆兴府。嘉泰元年(1201)知静江府兼广西经略安抚使。勤政爱民,赢得清声。生性洒脱,不肯与权奸为伍。韩侂胄掌权后,便告老还乡。才华出众,著作甚丰。 蔡戡的作品>>

猜您喜欢

挽胡通判

蔡戡

胡公家学本中庸,挺挺云来有祖风。hú gōng jiā xué běn zhōng yōng,tǐng tǐng yún lái yǒu zǔ fēng。
但得年皆馀八十,何妨位不至三公。dàn dé nián jiē yú bā shí,hé fáng wèi bù zhì sān gōng。
方期束帛迎申老,忽举空衣葬葛洪。fāng qī shù bó yíng shēn lǎo,hū jǔ kōng yī zàng gé hóng。
江左只今推甲族,庆源衮衮自无穷。jiāng zuǒ zhǐ jīn tuī jiǎ zú,qìng yuán gǔn gǔn zì wú qióng。

齐子馀侍郎挽诗

蔡戡

玉笋班中第一人,堂堂风采照公卿。yù sǔn bān zhōng dì yī rén,táng táng fēng cǎi zhào gōng qīng。
箕裘四世儒科贵,簪橐三朝法从荣。jī qiú sì shì rú kē guì,zān tuó sān cháo fǎ cóng róng。
广厦细旃多启沃,黄扉青琐罄忠诚。guǎng shà xì zhān duō qǐ wò,huáng fēi qīng suǒ qìng zhōng chéng。
经纶未了犹遗恨,信史空留后世名。jīng lún wèi le yóu yí hèn,xìn shǐ kōng liú hòu shì míng。

齐子馀侍郎挽诗

蔡戡

哀荣终始冠当时,何况人生七十稀。āi róng zhōng shǐ guān dāng shí,hé kuàng rén shēng qī shí xī。
岘首正思羊叔子,宣城还忆谢玄晖。xiàn shǒu zhèng sī yáng shū zi,xuān chéng hái yì xiè xuán huī。
松阶方俟甘泉对,蒿里俄惊朝露晞。sōng jiē fāng qí gān quán duì,hāo lǐ é jīng cháo lù xī。
他日西州忍重过,为公回首一沾衣。tā rì xī zhōu rěn zhòng guò,wèi gōng huí shǒu yī zhān yī。

李粹伯侍御挽诗

蔡戡

妙龄才气已无双,军阵飞扬翰墨场。miào líng cái qì yǐ wú shuāng,jūn zhèn fēi yáng hàn mò chǎng。
白简空馀遗稿在,锦囊应有近诗藏。bái jiǎn kōng yú yí gǎo zài,jǐn náng yīng yǒu jìn shī cáng。
生前且尽杯中物,死去犹堪地下郎。shēng qián qiě jǐn bēi zhōng wù,sǐ qù yóu kān dì xià láng。
逸气不应埋宿草,会看千丈吐光芒。yì qì bù yīng mái sù cǎo,huì kàn qiān zhàng tǔ guāng máng。

李粹伯侍御挽诗

蔡戡

犹记当年玉笋班,凛然风采动朝端。yóu jì dāng nián yù sǔn bān,lǐn rán fēng cǎi dòng cháo duān。
壮怀漫拟麒麟阁,直气曾缨獬豸冠。zhuàng huái màn nǐ qí lín gé,zhí qì céng yīng xiè zhì guān。
太白风姿图像见,卫公英爽梦魂寒。tài bái fēng zī tú xiàng jiàn,wèi gōng yīng shuǎng mèng hún hán。
四州巷哭多遗爱,留取甘棠勿剪残。sì zhōu xiàng kū duō yí ài,liú qǔ gān táng wù jiǎn cán。

胡长文给事挽诗

蔡戡

中庸天下有胡公,儒者端宜给事中。zhōng yōng tiān xià yǒu hú gōng,rú zhě duān yí gěi shì zhōng。
华国高文推大手,回天谠论罄孤忠。huá guó gāo wén tuī dà shǒu,huí tiān dǎng lùn qìng gū zhōng。
晨班玉笋人何在,夜赐金莲事已空。chén bān yù sǔn rén hé zài,yè cì jīn lián shì yǐ kōng。
惆怅故园招隐地,唯馀猿鹤怨西风。chóu chàng gù yuán zhāo yǐn dì,wéi yú yuán hè yuàn xī fēng。

胡长文给事挽诗

蔡戡

大才深结九重知,亲洒宸章出禁闱。dà cái shēn jié jiǔ zhòng zhī,qīn sǎ chén zhāng chū jìn wéi。
壶遂暮年非不遇,谢公雅志或相违。hú suì mù nián fēi bù yù,xiè gōng yǎ zhì huò xiāng wéi。
虎龙倍觉钟山重,龟鹤还从蜀道归。hǔ lóng bèi jué zhōng shān zhòng,guī hè hái cóng shǔ dào guī。
故吏门生半天下,空垂老泪一沾衣。gù lì mén shēng bàn tiān xià,kōng chuí lǎo lèi yī zhān yī。

钱大受挽诗

蔡戡

少年豪气已如虹,抵掌论兵一世雄。shǎo nián háo qì yǐ rú hóng,dǐ zhǎng lùn bīng yī shì xióng。
智略独超伦辈上,功名只在笑谈中。zhì lüè dú chāo lún bèi shàng,gōng míng zhǐ zài xiào tán zhōng。
弄兵坐扫潢池盗,卖剑潜回渤海风。nòng bīng zuò sǎo huáng chí dào,mài jiàn qián huí bó hǎi fēng。
恢复未酬人奄忽,佳城那忍葬滕公。huī fù wèi chóu rén yǎn hū,jiā chéng nà rěn zàng téng gōng。

钱大受挽诗

蔡戡

淝水功名取次休,空令遗恨满沧洲。féi shuǐ gōng míng qǔ cì xiū,kōng lìng yí hèn mǎn cāng zhōu。
禁中新赐黄金带,天上俄成白玉楼。jìn zhōng xīn cì huáng jīn dài,tiān shàng é chéng bái yù lóu。
京岘儿童应堕泪,江淮草木亦生愁。jīng xiàn ér tóng yīng duò lèi,jiāng huái cǎo mù yì shēng chóu。
一朝双剑齐飞去,会见光芒射斗牛。yī cháo shuāng jiàn qí fēi qù,huì jiàn guāng máng shè dòu niú。

盱眙

蔡戡

自古东南第一山,于今无异玉门关。zì gǔ dōng nán dì yī shān,yú jīn wú yì yù mén guān。
乱云衰草苍茫外,赤县神州指顾间。luàn yún shuāi cǎo cāng máng wài,chì xiàn shén zhōu zhǐ gù jiān。
击楫何人酬壮志,凭栏终日惨愁颜。jī jí hé rén chóu zhuàng zhì,píng lán zhōng rì cǎn chóu yán。
中原父老应遗恨,只见旃车岁往还。zhōng yuán fù lǎo yīng yí hèn,zhǐ jiàn zhān chē suì wǎng hái。

偶作

蔡戡

老僧真是百无能,有口何尝话葛藤。lǎo sēng zhēn shì bǎi wú néng,yǒu kǒu hé cháng huà gé téng。
入定参禅良自苦,超凡入圣又谁曾。rù dìng cān chán liáng zì kǔ,chāo fán rù shèng yòu shuí céng。
东西路别徒劳泣,南北宗分自取憎。dōng xī lù bié tú láo qì,nán běi zōng fēn zì qǔ zēng。
个里无禅亦无佛,常行粥饭在家僧。gè lǐ wú chán yì wú fú,cháng xíng zhōu fàn zài jiā sēng。

和胡秉彝敷文岩桂四首

蔡戡

翠葆金英天与奇,清香十里已先知。cuì bǎo jīn yīng tiān yǔ qí,qīng xiāng shí lǐ yǐ xiān zhī。
春光不似秋光好,桃李纷纷何所施。chūn guāng bù shì qiū guāng hǎo,táo lǐ fēn fēn hé suǒ shī。

和胡秉彝敷文岩桂四首

蔡戡

移根月窟最珍奇,料得姮娥谁不知。yí gēn yuè kū zuì zhēn qí,liào dé héng é shuí bù zhī。
挽住西风拚一醉,玉杯从此不徒施。wǎn zhù xī fēng pàn yī zuì,yù bēi cóng cǐ bù tú shī。

和胡秉彝敷文岩桂四首

蔡戡

独占秋光自一奇,深藏岩壑少人知。dú zhàn qiū guāng zì yī qí,shēn cáng yán hè shǎo rén zhī。
招还茉莉同为伴,欺压黄花不得施。zhāo hái mò lì tóng wèi bàn,qī yā huáng huā bù dé shī。

和胡秉彝敷文岩桂四首

蔡戡

秋入东山景物奇,花开亦遣野人知。qiū rù dōng shān jǐng wù qí,huā kāi yì qiǎn yě rén zhī。
二难佳句真连璧,顾我深惭嫫与施。èr nán jiā jù zhēn lián bì,gù wǒ shēn cán mó yǔ shī。