古诗词

致政王殿丞逍遥亭

黄庭坚

漆园著书五十二,致意最在逍遥游。qī yuán zhù shū wǔ shí èr,zhì yì zuì zài xiāo yáo yóu。
后来作者逐音响,百一未必知庄周。hòu lái zuò zhě zhú yīn xiǎng,bǎi yī wèi bì zhī zhuāng zhōu。
幽人往往泥出处,俗士不可与庄语。yōu rén wǎng wǎng ní chū chù,sú shì bù kě yǔ zhuāng yǔ。
逍遥如何,一蛇一龙。xiāo yáo rú hé,yī shé yī lóng。
以无为当有,以守雌为雄。yǐ wú wèi dāng yǒu,yǐ shǒu cí wèi xióng。
与物无对,无内无外。yǔ wù wú duì,wú nèi wú wài。
与民成功,有物有对。yǔ mín chéng gōng,yǒu wù yǒu duì。
左肘生杨观物化,右臂为鸡即时夜。zuǒ zhǒu shēng yáng guān wù huà,yòu bì wèi jī jí shí yè。
果若乘气有待游,如何六气无穷谢。guǒ ruò chéng qì yǒu dài yóu,rú hé liù qì wú qióng xiè。
天之苍苍非正色,道真微妙安可得。tiān zhī cāng cāng fēi zhèng sè,dào zhēn wēi miào ān kě dé。
利害丛中火甚多,此心寂寞谁能识。lì hài cóng zhōng huǒ shén duō,cǐ xīn jì mò shuí néng shí。
丈人春秋诚未高,视听聪明齿牙牢。zhàng rén chūn qiū chéng wèi gāo,shì tīng cōng míng chǐ yá láo。
所为淳拙有深越,持置酷似巨山陶。suǒ wèi chún zhuō yǒu shēn yuè,chí zhì kù shì jù shān táo。
平生刚直折不得,目送飞鸿向宾客。píng shēng gāng zhí zhé bù dé,mù sòng fēi hóng xiàng bīn kè。
早束衣冠林底眠,非关暮年俗眼白。zǎo shù yī guān lín dǐ mián,fēi guān mù nián sú yǎn bái。
种田百亩初为酒,买地一区今有宅。zhǒng tián bǎi mǔ chū wèi jiǔ,mǎi dì yī qū jīn yǒu zhái。
家人岁计不婴心,两儿长不能措画。jiā rén suì jì bù yīng xīn,liǎng ér zhǎng bù néng cuò huà。
迩来信己不问天,万事逍遥只眼前。ěr lái xìn jǐ bù wèn tiān,wàn shì xiāo yáo zhǐ yǎn qián。
何必读书始晓事,此翁暗合庄生意。hé bì dú shū shǐ xiǎo shì,cǐ wēng àn hé zhuāng shēng yì。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

赠嗣直弟颂十首

黄庭坚

往日非今日,今年似去年。wǎng rì fēi jīn rì,jīn nián shì qù nián。
九关多虎豹,聊作地行仙。jiǔ guān duō hǔ bào,liáo zuò dì xíng xiān。

晓贤师续佛寿颂

黄庭坚

养子续佛寿,非为养色身。yǎng zi xù fú shòu,fēi wèi yǎng sè shēn。
棒打石师子,只要实头人。bàng dǎ shí shī zi,zhǐ yào shí tóu rén。
出家无正因,不得正命食。chū jiā wú zhèng yīn,bù dé zhèng mìng shí。
是真出家儿,不费秋毫力。shì zhēn chū jiā ér,bù fèi qiū háo lì。
讲得天雨花,说得石点头。jiǎng dé tiān yǔ huā,shuō dé shí diǎn tóu。
人人是檀越,负命者上钩。rén rén shì tán yuè,fù mìng zhě shàng gōu。

觉范师种竹颂

黄庭坚

往在江南住竹山,道人两岁三来访。wǎng zài jiāng nán zhù zhú shān,dào rén liǎng suì sān lái fǎng。
听风听雨看成龙,牛羊折角入朝饷。tīng fēng tīng yǔ kàn chéng lóng,niú yáng zhé jiǎo rù cháo xiǎng。
简州城东刮地寒,手种檀栾三两竿。jiǎn zhōu chéng dōng guā dì hán,shǒu zhǒng tán luán sān liǎng gān。
竹成要作无孔笛,若有灵龟一任钻。zhú chéng yào zuò wú kǒng dí,ruò yǒu líng guī yī rèn zuān。

铁罗汉颂

黄庭坚

人言怖魔像,非金亦非铁。rén yán bù mó xiàng,fēi jīn yì fēi tiě。
若作世金铁,开士亦不现。ruò zuò shì jīn tiě,kāi shì yì bù xiàn。
禅坐应念往,一钵千家供。chán zuò yīng niàn wǎng,yī bō qiān jiā gōng。
顺佛遗敕故,不宣示神通。shùn fú yí chì gù,bù xuān shì shén tōng。
有为中无为,火聚开莲花。yǒu wèi zhōng wú wèi,huǒ jù kāi lián huā。
无为中有为,甘露破诸热。wú wèi zhōng yǒu wèi,gān lù pò zhū rè。
魔子目怖畏,我无怖畏想。mó zi mù bù wèi,wǒ wú bù wèi xiǎng。
或欲坯镕之,为己富贵梯。huò yù pī róng zhī,wèi jǐ fù guì tī。
赖世主慈观,虎兕失爪角。lài shì zhǔ cí guān,hǔ sì shī zhǎo jiǎo。
或得野狐书,有字不可读。huò dé yě hú shū,yǒu zì bù kě dú。
狐涎著其心,字义皆炳然。hú xián zhù qí xīn,zì yì jiē bǐng rán。
却来观六经,全是颠倒想。què lái guān liù jīng,quán shì diān dào xiǎng。
今世青云士,慎莫作此解。jīn shì qīng yún shì,shèn mò zuò cǐ jiě。

枯骨颂

黄庭坚

清扬巧笑倾人城,骄气矜色增我慢。qīng yáng qiǎo xiào qīng rén chéng,jiāo qì jīn sè zēng wǒ màn。
无始时来生死趣,八万苦业所依止。wú shǐ shí lái shēng sǐ qù,bā wàn kǔ yè suǒ yī zhǐ。
皮肤落尽露拴索,一切虚诳法现前。pí fū luò jǐn lù shuān suǒ,yī qiè xū kuáng fǎ xiàn qián。
不见全牛可下刀,无垢光明本三昧。bù jiàn quán niú kě xià dāo,wú gòu guāng míng běn sān mèi。

髑髅颂

黄庭坚

黄沙枯髑髅,本是桃李面。huáng shā kū dú lóu,běn shì táo lǐ miàn。
如今不忍看,当时恨不见。rú jīn bù rěn kàn,dāng shí hèn bù jiàn。
业风相鼓击,美目巧笑倩。yè fēng xiāng gǔ jī,měi mù qiǎo xiào qiàn。
无脚又无眼,著便成一片。wú jiǎo yòu wú yǎn,zhù biàn chéng yī piàn。

葫芦颂

黄庭坚

大葫芦乾枯,小葫芦行酤。dà hú lú qián kū,xiǎo hú lú xíng gū。
一居金仙宅,一往黄公垆。yī jū jīn xiān zhái,yī wǎng huáng gōng lú。
有此通大道,无此令人老。yǒu cǐ tōng dà dào,wú cǐ lìng rén lǎo。
不问恶与好,两葫芦俱倒。bù wèn è yǔ hǎo,liǎng hú lú jù dào。

劝石洞道真师染袈裟颂

黄庭坚

丈夫出家,当被坏色衣。zhàng fū chū jiā,dāng bèi huài sè yī。
蜀僧袈裟,多似苾刍。shǔ sēng jiā shā,duō shì bì chú。
轻罗绉縠,染成春柳丝。qīng luó zhòu hú,rǎn chéng chūn liǔ sī。
撩蜂引蝶,唯欠远山眉。liāo fēng yǐn dié,wéi qiàn yuǎn shān méi。

赠成都六祖沙弥文信颂

黄庭坚

尘是文信,界是沙弥。chén shì wén xìn,jiè shì shā mí。
积尘成世界,析界作微尘。jī chén chéng shì jiè,xī jiè zuò wēi chén。
界喻人天果,尘为有漏因。jiè yù rén tiān guǒ,chén wèi yǒu lòu yīn。
尘因因不实,界果果非真。chén yīn yīn bù shí,jiè guǒ guǒ fēi zhēn。
因果皆如幻,堂堂出世人。yīn guǒ jiē rú huàn,táng táng chū shì rén。

罗汉南公塔颂

黄庭坚

一点墨漆,元无缝罅。yī diǎn mò qī,yuán wú fèng xià。
罗汉云居,天上天下。luó hàn yún jū,tiān shàng tiān xià。
出入奋迅,三界无家。chū rù fèn xùn,sān jiè wú jiā。
以除恼禅,打鼓弄琵琶。yǐ chú nǎo chán,dǎ gǔ nòng pí pá。
沈却法船,留下戽斗。shěn què fǎ chuán,liú xià hù dòu。
欲得不沈,戽乾札漏。yù dé bù shěn,hù qián zhá lòu。

和朱宏夫真妄颂

黄庭坚

须弥说法大海听,南箕吹折北斗柄。xū mí shuō fǎ dà hǎi tīng,nán jī chuī zhé běi dòu bǐng。
蟭螟千眼照世间,保君通达真妄竟。jiāo míng qiān yǎn zhào shì jiān,bǎo jūn tōng dá zhēn wàng jìng。

和斌老悟道颂

黄庭坚

终日忙忙本圆觉,只为魔强令法弱。zhōng rì máng máng běn yuán jué,zhǐ wèi mó qiáng lìng fǎ ruò。
不疑更问决疑龟,无病还求除病药。bù yí gèng wèn jué yí guī,wú bìng hái qiú chú bìng yào。
昔人梦中见捕逐,两手无绳元自缚。xī rén mèng zhōng jiàn bǔ zhú,liǎng shǒu wú shéng yuán zì fù。
黄鹂临梦啼一声,白日当窗始知错。huáng lí lín mèng tí yī shēng,bái rì dāng chuāng shǐ zhī cuò。

送贤师往泸州为两驱乌乞度牒钱颂

黄庭坚

一凤将两雏,往乞五色羽。yī fèng jiāng liǎng chú,wǎng qǐ wǔ sè yǔ。
谁有大势力,成此拮据心。shuí yǒu dà shì lì,chéng cǐ jié jù xīn。
若无出家心,勤苦难成就。ruò wú chū jiā xīn,qín kǔ nán chéng jiù。
但令发弘誓,谁不起慈悲。dàn lìng fā hóng shì,shuí bù qǐ cí bēi。

解瞌睡颂

黄庭坚

文殊吐酒卧,观音被杻械。wén shū tǔ jiǔ wò,guān yīn bèi chǒu xiè。
普贤盗铸钱,释迦扇炉韝。pǔ xián dào zhù qián,shì jiā shàn lú gōu。
范上座杀牛,黄鲁直害癞。fàn shàng zuò shā niú,huáng lǔ zhí hài lài。

为慧林冲禅师烧香颂三首其三

黄庭坚

西瞿耶尼开静,北郁单越受粥。xī qú yé ní kāi jìng,běi yù dān yuè shòu zhōu。
慧林也唱云门曲,去年腊月六十六。huì lín yě chàng yún mén qū,qù nián là yuè liù shí liù。