古诗词

致政王殿丞逍遥亭

黄庭坚

漆园著书五十二,致意最在逍遥游。qī yuán zhù shū wǔ shí èr,zhì yì zuì zài xiāo yáo yóu。
后来作者逐音响,百一未必知庄周。hòu lái zuò zhě zhú yīn xiǎng,bǎi yī wèi bì zhī zhuāng zhōu。
幽人往往泥出处,俗士不可与庄语。yōu rén wǎng wǎng ní chū chù,sú shì bù kě yǔ zhuāng yǔ。
逍遥如何,一蛇一龙。xiāo yáo rú hé,yī shé yī lóng。
以无为当有,以守雌为雄。yǐ wú wèi dāng yǒu,yǐ shǒu cí wèi xióng。
与物无对,无内无外。yǔ wù wú duì,wú nèi wú wài。
与民成功,有物有对。yǔ mín chéng gōng,yǒu wù yǒu duì。
左肘生杨观物化,右臂为鸡即时夜。zuǒ zhǒu shēng yáng guān wù huà,yòu bì wèi jī jí shí yè。
果若乘气有待游,如何六气无穷谢。guǒ ruò chéng qì yǒu dài yóu,rú hé liù qì wú qióng xiè。
天之苍苍非正色,道真微妙安可得。tiān zhī cāng cāng fēi zhèng sè,dào zhēn wēi miào ān kě dé。
利害丛中火甚多,此心寂寞谁能识。lì hài cóng zhōng huǒ shén duō,cǐ xīn jì mò shuí néng shí。
丈人春秋诚未高,视听聪明齿牙牢。zhàng rén chūn qiū chéng wèi gāo,shì tīng cōng míng chǐ yá láo。
所为淳拙有深越,持置酷似巨山陶。suǒ wèi chún zhuō yǒu shēn yuè,chí zhì kù shì jù shān táo。
平生刚直折不得,目送飞鸿向宾客。píng shēng gāng zhí zhé bù dé,mù sòng fēi hóng xiàng bīn kè。
早束衣冠林底眠,非关暮年俗眼白。zǎo shù yī guān lín dǐ mián,fēi guān mù nián sú yǎn bái。
种田百亩初为酒,买地一区今有宅。zhǒng tián bǎi mǔ chū wèi jiǔ,mǎi dì yī qū jīn yǒu zhái。
家人岁计不婴心,两儿长不能措画。jiā rén suì jì bù yīng xīn,liǎng ér zhǎng bù néng cuò huà。
迩来信己不问天,万事逍遥只眼前。ěr lái xìn jǐ bù wèn tiān,wàn shì xiāo yáo zhǐ yǎn qián。
何必读书始晓事,此翁暗合庄生意。hé bì dú shū shǐ xiǎo shì,cǐ wēng àn hé zhuāng shēng yì。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

海棠

黄庭坚

海棠院里寻春色,日炙蔫红满院香。hǎi táng yuàn lǐ xún chūn sè,rì zhì niān hóng mǎn yuàn xiāng。
不觉风光都过了,东窗浑为读书忙。bù jué fēng guāng dōu guò le,dōng chuāng hún wèi dú shū máng。

压沙寺梨花

黄庭坚

压沙寺后千株雪,长乐坊前十里香。yā shā sì hòu qiān zhū xuě,zhǎng lè fāng qián shí lǐ xiāng。
寄语春风莫吹尽,夜深留与雪争光。jì yǔ chūn fēng mò chuī jǐn,yè shēn liú yǔ xuě zhēng guāng。

绝句

黄庭坚

富贵功名茧一盆,缫车头绪正纷纷。fù guì gōng míng jiǎn yī pén,sāo chē tóu xù zhèng fēn fēn。
肯寻冷淡做生活,定是著书扬子云。kěn xún lěng dàn zuò shēng huó,dìng shì zhù shū yáng zi yún。

从舅氏李公择将抵京辅以归江南初自淮之西犹未秋日思归

黄庭坚

归心摇摇若鞦带,哀操切切如蝉吟。guī xīn yáo yáo ruò qiū dài,āi cāo qiè qiè rú chán yín。
百年双鬓欲俱白,千里一书真万金。bǎi nián shuāng bìn yù jù bái,qiān lǐ yī shū zhēn wàn jīn。

翌日阻雨次前韵

黄庭坚

愁云垂垂雨淫淫,野馆重赋思归吟。chóu yún chuí chuí yǔ yín yín,yě guǎn zhòng fù sī guī yín。
老农那问客心苦,但喜粟粒如黄金。lǎo nóng nà wèn kè xīn kǔ,dàn xǐ sù lì rú huáng jīn。

题觉

黄庭坚

炉香滔滔水沈肥,水绕禅床竹绕溪。lú xiāng tāo tāo shuǐ shěn féi,shuǐ rào chán chuáng zhú rào xī。
一段秋蝉思高柳,夕阳原在竹阴西。yī duàn qiū chán sī gāo liǔ,xī yáng yuán zài zhú yīn xī。

梅花

黄庭坚

障羞半面依篁竹,随意淡妆窥野塘。zhàng xiū bàn miàn yī huáng zhú,suí yì dàn zhuāng kuī yě táng。
飘泊风尘少滋味,一枝犹傍故人香。piāo pō fēng chén shǎo zī wèi,yī zhī yóu bàng gù rén xiāng。

题太和南塔寺壁

黄庭坚

熏炉茶鼎暂来同,寒日鸦啼柿叶风。xūn lú chá dǐng zàn lái tóng,hán rì yā tí shì yè fēng。
万事尽还杯酒里,百年俱在大槐中。wàn shì jǐn hái bēi jiǔ lǐ,bǎi nián jù zài dà huái zhōng。

和答君庸见寄别时绝句

黄庭坚

看镜白头知我老,平生青眼为君明。kàn jìng bái tóu zhī wǒ lǎo,píng shēng qīng yǎn wèi jūn míng。
舞姝别后闲珠履,已报丝虫网玉笙。wǔ shū bié hòu xián zhū lǚ,yǐ bào sī chóng wǎng yù shēng。

寄刘泗州

黄庭坚

生天生地常为主,此事惟应作者知。shēng tiān shēng dì cháng wèi zhǔ,cǐ shì wéi yīng zuò zhě zhī。
康济小民归一臂,屈伸由我更由谁。kāng jì xiǎo mín guī yī bì,qū shēn yóu wǒ gèng yóu shuí。

题邢惇夫扇

黄庭坚

黄叶委庭观九州,小虫催女献功裘。huáng yè wěi tíng guān jiǔ zhōu,xiǎo chóng cuī nǚ xiàn gōng qiú。
金钱满地无人费,百斛明珠薏苡秋。jīn qián mǎn dì wú rén fèi,bǎi hú míng zhū yì yǐ qiū。

绝句赠初和甫

黄庭坚

处士孤怀少往还,平时一刺字多漫。chù shì gū huái shǎo wǎng hái,píng shí yī cì zì duō màn。
能容著帽挥谈拂,可见高人礼数宽。néng róng zhù mào huī tán fú,kě jiàn gāo rén lǐ shù kuān。

访赵君举

黄庭坚

朔风吹雪满都城,晓踏骅骝访玉京。shuò fēng chuī xuě mǎn dōu chéng,xiǎo tà huá liú fǎng yù jīng。
相引槽头看春酒,细流三峡夜泉声。xiāng yǐn cáo tóu kàn chūn jiǔ,xì liú sān xiá yè quán shēng。

题子瞻墨竹

黄庭坚

眼入毫端写竹真,枝掀叶举是精神。yǎn rù háo duān xiě zhú zhēn,zhī xiān yè jǔ shì jīng shén。
因知幻物出无象,问取人间老斫轮。yīn zhī huàn wù chū wú xiàng,wèn qǔ rén jiān lǎo zhuó lún。

题文潞公黄河议后

黄庭坚

澶渊不作渡河梁,由是中原府库疮。chán yuān bù zuò dù hé liáng,yóu shì zhōng yuán fǔ kù chuāng。
白首丹心一元老,归来高枕梦河隍。bái shǒu dān xīn yī yuán lǎo,guī lái gāo zhěn mèng hé huáng。