古诗词

致政王殿丞逍遥亭

黄庭坚

漆园著书五十二,致意最在逍遥游。qī yuán zhù shū wǔ shí èr,zhì yì zuì zài xiāo yáo yóu。
后来作者逐音响,百一未必知庄周。hòu lái zuò zhě zhú yīn xiǎng,bǎi yī wèi bì zhī zhuāng zhōu。
幽人往往泥出处,俗士不可与庄语。yōu rén wǎng wǎng ní chū chù,sú shì bù kě yǔ zhuāng yǔ。
逍遥如何,一蛇一龙。xiāo yáo rú hé,yī shé yī lóng。
以无为当有,以守雌为雄。yǐ wú wèi dāng yǒu,yǐ shǒu cí wèi xióng。
与物无对,无内无外。yǔ wù wú duì,wú nèi wú wài。
与民成功,有物有对。yǔ mín chéng gōng,yǒu wù yǒu duì。
左肘生杨观物化,右臂为鸡即时夜。zuǒ zhǒu shēng yáng guān wù huà,yòu bì wèi jī jí shí yè。
果若乘气有待游,如何六气无穷谢。guǒ ruò chéng qì yǒu dài yóu,rú hé liù qì wú qióng xiè。
天之苍苍非正色,道真微妙安可得。tiān zhī cāng cāng fēi zhèng sè,dào zhēn wēi miào ān kě dé。
利害丛中火甚多,此心寂寞谁能识。lì hài cóng zhōng huǒ shén duō,cǐ xīn jì mò shuí néng shí。
丈人春秋诚未高,视听聪明齿牙牢。zhàng rén chūn qiū chéng wèi gāo,shì tīng cōng míng chǐ yá láo。
所为淳拙有深越,持置酷似巨山陶。suǒ wèi chún zhuō yǒu shēn yuè,chí zhì kù shì jù shān táo。
平生刚直折不得,目送飞鸿向宾客。píng shēng gāng zhí zhé bù dé,mù sòng fēi hóng xiàng bīn kè。
早束衣冠林底眠,非关暮年俗眼白。zǎo shù yī guān lín dǐ mián,fēi guān mù nián sú yǎn bái。
种田百亩初为酒,买地一区今有宅。zhǒng tián bǎi mǔ chū wèi jiǔ,mǎi dì yī qū jīn yǒu zhái。
家人岁计不婴心,两儿长不能措画。jiā rén suì jì bù yīng xīn,liǎng ér zhǎng bù néng cuò huà。
迩来信己不问天,万事逍遥只眼前。ěr lái xìn jǐ bù wèn tiān,wàn shì xiāo yáo zhǐ yǎn qián。
何必读书始晓事,此翁暗合庄生意。hé bì dú shū shǐ xiǎo shì,cǐ wēng àn hé zhuāng shēng yì。
黄庭坚

黄庭坚

黄庭坚(1045.8.9-1105.5.24),字鲁直,号山谷道人,晚号涪翁,洪州分宁(今江西省九江市修水县)人,北宋著名文学家、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,与杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄庭坚为其中一宗)之称。与张耒、晁补之、秦观都游学于苏轼门下,合称为“苏门四学士”。生前与苏轼齐名,世称“苏黄”。著有《山谷词》,且黄庭坚书法亦能独树一格,为“宋四家”之一。 黄庭坚的作品>>

猜您喜欢

武昌松风阁

黄庭坚

依山筑阁见平川,夜阑箕斗插屋椽。yī shān zhù gé jiàn píng chuān,yè lán jī dòu chā wū chuán。
我来名之意适然。wǒ lái míng zhī yì shì rán。
老松魁梧数百年,斧斤所赦今参天。lǎo sōng kuí wú shù bǎi nián,fǔ jīn suǒ shè jīn cān tiān。
风鸣娲皇五十弦,洗耳不须菩萨泉。fēng míng wā huáng wǔ shí xián,xǐ ěr bù xū pú sà quán。
嘉二三子甚好贤,力贫买酒醉此筵。jiā èr sān zi shén hǎo xián,lì pín mǎi jiǔ zuì cǐ yán。
夜雨鸣廊到晓悬,相看不归卧僧毡。yè yǔ míng láng dào xiǎo xuán,xiāng kàn bù guī wò sēng zhān。
泉枯石燥复潺湲,山川光辉为我妍。quán kū shí zào fù chán yuán,shān chuān guāng huī wèi wǒ yán。
野僧早饥不能饘,晓见寒溪有炊烟。yě sēng zǎo jī bù néng zhān,xiǎo jiàn hán xī yǒu chuī yān。
东坡道人已沈泉,张侯何时到眼前。dōng pō dào rén yǐ shěn quán,zhāng hóu hé shí dào yǎn qián。
钓台惊涛可昼眠,怡亭看篆蛟龙缠。diào tái jīng tāo kě zhòu mián,yí tíng kàn zhuàn jiāo lóng chán。
安得此身脱拘挛,舟载诸友长周旋。ān dé cǐ shēn tuō jū luán,zhōu zài zhū yǒu zhǎng zhōu xuán。

次韵文潜

黄庭坚

武昌赤壁吊周郎,寒溪西山寻漫浪。wǔ chāng chì bì diào zhōu láng,hán xī xī shān xún màn làng。
忽闻天上故人来,呼船凌江不待饷。hū wén tiān shàng gù rén lái,hū chuán líng jiāng bù dài xiǎng。
我瞻高明少吐气,君亦欢喜失微恙。wǒ zhān gāo míng shǎo tǔ qì,jūn yì huān xǐ shī wēi yàng。
年来鬼祟覆三豪,词林根柢颇摇荡。nián lái guǐ suì fù sān háo,cí lín gēn dǐ pǒ yáo dàng。
天生大材竟何用,只与千古拜图像。tiān shēng dà cái jìng hé yòng,zhǐ yǔ qiān gǔ bài tú xiàng。
张侯文章殊不病,历险心胆原自壮。zhāng hóu wén zhāng shū bù bìng,lì xiǎn xīn dǎn yuán zì zhuàng。
汀洲鸿雁未安集,风雪牖户当塞向。tīng zhōu hóng yàn wèi ān jí,fēng xuě yǒu hù dāng sāi xiàng。
有人出手办兹事,正可隐几穷诸妄。yǒu rén chū shǒu bàn zī shì,zhèng kě yǐn jǐ qióng zhū wàng。
经行东坡眠食地,拂拭宝墨生楚怆。jīng xíng dōng pō mián shí dì,fú shì bǎo mò shēng chǔ chuàng。
水清石见君所知,此是吾家秘密藏。shuǐ qīng shí jiàn jūn suǒ zhī,cǐ shì wú jiā mì mì cáng。

次韵吴可权题馀干县白云亭

黄庭坚

曩谁筑孤亭,胜日有感遇。nǎng shuí zhù gū tíng,shèng rì yǒu gǎn yù。
永怀刘随州,因榜白云句。yǒng huái liú suí zhōu,yīn bǎng bái yún jù。
遗老不能谈,岁月忽成屡。yí lǎo bù néng tán,suì yuè hū chéng lǚ。
绿阴斤斧尽,华屋风雨仆。lǜ yīn jīn fǔ jǐn,huá wū fēng yǔ pū。
吴侯七闽英,宰县有真趣。wú hóu qī mǐn yīng,zǎi xiàn yǒu zhēn qù。
弦歌解民愠,根节去吏蠹。xián gē jiě mín yùn,gēn jié qù lì dù。
材收佛宫馀,工有子来助。cái shōu fú gōng yú,gōng yǒu zi lái zhù。
厦成燕雀贺,水满凫雁翥。shà chéng yàn què hè,shuǐ mǎn fú yàn zhù。
四海名士来,一笑佳客聚。sì hǎi míng shì lái,yī xiào jiā kè jù。
云兴碧山留,云散清江去。yún xīng bì shān liú,yún sàn qīng jiāng qù。
斯须成苍狗,皆道不如故。sī xū chéng cāng gǒu,jiē dào bù rú gù。
至人观万物,谁有安立处。zhì rén guān wàn wù,shuí yǒu ān lì chù。
寄语吴令君,但遣糟床注。jì yǔ wú lìng jūn,dàn qiǎn zāo chuáng zhù。

病来十日不举酒二首

黄庭坚

病来十日不举酒,回施青春与后生。bìng lái shí rì bù jǔ jiǔ,huí shī qīng chūn yǔ hòu shēng。
满袖东风惬人意,见君诗与字俱清。mǎn xiù dōng fēng qiè rén yì,jiàn jūn shī yǔ zì jù qīng。

庭坚以去岁九月至鄂登南楼叹其制作之美成长句久欲寄远因循至今书呈公悦

黄庭坚

江东湖北行画图,鄂州南楼天下无。jiāng dōng hú běi xíng huà tú,è zhōu nán lóu tiān xià wú。
高明广深势抱合,表里江山来画阁。gāo míng guǎng shēn shì bào hé,biǎo lǐ jiāng shān lái huà gé。
雪筵披襟夏簟寒,胸吞云梦何足言。xuě yán pī jīn xià diàn hán,xiōng tūn yún mèng hé zú yán。
庾公风流冷似铁,谁其继之方公悦。yǔ gōng fēng liú lěng shì tiě,shuí qí jì zhī fāng gōng yuè。

颜徒贫乐

黄庭坚

衡门低首过,环堵容膝坐。héng mén dī shǒu guò,huán dǔ róng xī zuò。
四旁无给侍,百衲自缠裹。sì páng wú gěi shì,bǎi nà zì chán guǒ。
论事直如弦,观书曲肱卧。lùn shì zhí rú xián,guān shū qū gōng wò。
饥来或乞食,有道无不可。jī lái huò qǐ shí,yǒu dào wú bù kě。

鄂州节推陈荣绪惠示沿檄崇阳道中六诗老懒不能追韵辄自取韵奉和头陀寺

黄庭坚

头陀全盛时,宫殿梯空级。tóu tuó quán shèng shí,gōng diàn tī kōng jí。
城中望金碧,云外僧??。chéng zhōng wàng jīn bì,yún wài sēng jí jí。
人亡经禅尽,屋破龙象泣。rén wáng jīng chán jǐn,wū pò lóng xiàng qì。
惟有简栖碑,文字岿然立。wéi yǒu jiǎn qī bēi,wén zì kuī rán lì。

鄂州节推陈荣绪惠示沿檄崇阳道中六诗老懒不能追韵辄自取韵奉和头陀寺

黄庭坚

蟠空作风雨,发地鸣鼓吹。pán kōng zuò fēng yǔ,fā dì míng gǔ chuī。
日晴四无人,声在高林际。rì qíng sì wú rén,shēng zài gāo lín jì。
伊优儿女语,蹇浅市井议。yī yōu ér nǚ yǔ,jiǎn qiǎn shì jǐng yì。
我欲抱七弦,写此以卒岁。wǒ yù bào qī xián,xiě cǐ yǐ zú suì。

鄂州节推陈荣绪惠示沿檄崇阳道中六诗老懒不能追韵辄自取韵奉和头陀寺

黄庭坚

俗物常偪塞,令人眼生白。sú wù cháng bī sāi,lìng rén yǎn shēng bái。
永怀洛阳人,谈诗论画壁。yǒng huái luò yáng rén,tán shī lùn huà bì。
青山吐秋月,阻作南楼客。qīng shān tǔ qiū yuè,zǔ zuò nán lóu kè。
但歌靡盬诗,赏此无瑕璧。dàn gē mí gǔ shī,shǎng cǐ wú xiá bì。

鄂州节推陈荣绪惠示沿檄崇阳道中六诗老懒不能追韵辄自取韵奉和头陀寺

黄庭坚

邑下羹不和,幕中往调护。yì xià gēng bù hé,mù zhōng wǎng diào hù。
纷争非士则,各使捐细故。fēn zhēng fēi shì zé,gè shǐ juān xì gù。
颇忆郗参军,能令公喜怒。pǒ yì xī cān jūn,néng lìng gōng xǐ nù。
应知鞅掌车,历尽崔嵬路。yīng zhī yāng zhǎng chē,lì jǐn cuī wéi lù。

鄂州节推陈荣绪惠示沿檄崇阳道中六诗老懒不能追韵辄自取韵奉和头陀寺

黄庭坚

咸宁走芦子,终日乔木阴。xián níng zǒu lú zi,zhōng rì qiáo mù yīn。
太丘心洒落,古松韵清深。tài qiū xīn sǎ luò,gǔ sōng yùn qīng shēn。
聊持不俗耳,静听无弦琴。liáo chí bù sú ěr,jìng tīng wú xián qín。
非今胡部律,而独可人心。fēi jīn hú bù lǜ,ér dú kě rén xīn。

以酒渴爱江清作五小诗寄廖明略学士兼简初和父主簿

黄庭坚

将发沔鄂间,尽醉竹林酒。jiāng fā miǎn è jiān,jǐn zuì zhú lín jiǔ。
二三石友辈,未肯弃老朽。èr sān shí yǒu bèi,wèi kěn qì lǎo xiǔ。
借问坐客谁,卢溪紫髯叟。jiè wèn zuò kè shuí,lú xī zǐ rán sǒu。
此翁今惜醉,旧不论升斗。cǐ wēng jīn xī zuì,jiù bù lùn shēng dòu。

以酒渴爱江清作五小诗寄廖明略学士兼简初和父主簿

黄庭坚

平生思故人,江汉不解渴。píng shēng sī gù rén,jiāng hàn bù jiě kě。
谁言放逐地,烧烛饮至跋。shuí yán fàng zhú dì,shāo zhú yǐn zhì bá。
忧予先狗马,劝以爱肤发。yōu yǔ xiān gǒu mǎ,quàn yǐ ài fū fā。
有罪当窜流,但惧不得活。yǒu zuì dāng cuàn liú,dàn jù bù dé huó。

以酒渴爱江清作五小诗寄廖明略学士兼简初和父主簿

黄庭坚

廖侯劝我酒,此亦雅所爱。liào hóu quàn wǒ jiǔ,cǐ yì yǎ suǒ ài。
中年刚制之,常惧作灾怪。zhōng nián gāng zhì zhī,cháng jù zuò zāi guài。
连台盘拗倒,故人不相贷。lián tái pán ǎo dào,gù rén bù xiāng dài。
谁能知许事,痛饮且一快。shuí néng zhī xǔ shì,tòng yǐn qiě yī kuài。

以酒渴爱江清作五小诗寄廖明略学士兼简初和父主簿

黄庭坚

竹林文章伯,国士无与双。zhú lín wén zhāng bó,guó shì wú yǔ shuāng。
比来少制作,非以弱故降。bǐ lái shǎo zhì zuò,fēi yǐ ruò gù jiàng。
景阳机中锦,犹衣被丘江。jǐng yáng jī zhōng jǐn,yóu yī bèi qiū jiāng。
时时能度曲,秀句入新腔。shí shí néng dù qū,xiù jù rù xīn qiāng。