古诗词

焦夫子画

吕陶

予不见夫子之身,不知夫子何如人。yǔ bù jiàn fū zi zhī shēn,bù zhī fū zi hé rú rén。
但见蕴之为之赞,与可笔其神。dàn jiàn yùn zhī wèi zhī zàn,yǔ kě bǐ qí shén。
二公规鉴少许与,独于夫子何勤勤。èr gōng guī jiàn shǎo xǔ yǔ,dú yú fū zi hé qín qín。
意是抱道者,有志不得伸。yì shì bào dào zhě,yǒu zhì bù dé shēn。
洁操蜀江泉,栖心岷岭云。jié cāo shǔ jiāng quán,qī xīn mín lǐng yún。
野饭有藜糁,浊杯无醨醇。yě fàn yǒu lí sǎn,zhuó bēi wú lí chún。
平居不荷蓧,来者莫问津。píng jū bù hé diào,lái zhě mò wèn jīn。
笑歌千古已白日,睥睨六合皆红尘。xiào gē qiān gǔ yǐ bái rì,pì nì liù hé jiē hóng chén。
气貌特怪陋,意味尤酸辛。qì mào tè guài lòu,yì wèi yóu suān xīn。
破褐聊被体,如敝履之安贫。pò hè liáo bèi tǐ,rú bì lǚ zhī ān pín。
爬痒颇适兴,如扪虱之自珍。pá yǎng pǒ shì xīng,rú mén shī zhī zì zhēn。
五六十载一邑间,安宁寇乱昏复晨。wǔ liù shí zài yī yì jiān,ān níng kòu luàn hūn fù chén。
世累不我及,浩然保天真。shì lèi bù wǒ jí,hào rán bǎo tiān zhēn。
尝闻西南维,是古多隐沦。cháng wén xī nán wéi,shì gǔ duō yǐn lún。
令伯纯好任公贤,风范皆足师吾民。lìng bó chún hǎo rèn gōng xián,fēng fàn jiē zú shī wú mín。
仲元高明君平晦,声迹长共日月新。zhòng yuán gāo míng jūn píng huì,shēng jì zhǎng gòng rì yuè xīn。
当时传公议,后世仰嘉闻。dāng shí chuán gōng yì,hòu shì yǎng jiā wén。
夫子虽不达,见于绘像诗与文。fū zi suī bù dá,jiàn yú huì xiàng shī yǔ wén。
清标可想味,素节难等伦。qīng biāo kě xiǎng wèi,sù jié nán děng lún。
从此千万年,焜耀寂寞滨。cóng cǐ qiān wàn nián,kūn yào jì mò bīn。

吕陶

宋成都人,字元钧,号净德。仁宗皇祐间进士。神宗熙宁三年举制科,对策枚数王安石新法之过,出通判蜀州。哲宗元祐初,擢殿中侍御史,首上邪正之辨,劾新党蔡确、韩缜、张璪、章惇等。累迁中书舍人,进给事中。哲宗亲政,知陈州。坐元祐党夺职,责衡州居住。徽宗立,复集贤殿修撰、知梓州,致仕。有《净德集》。 吕陶的作品>>

猜您喜欢

寄题洋川与可学士公园十七首湖桥

吕陶

汉川如渭川,千亩尽修竹。hàn chuān rú wèi chuān,qiān mǔ jǐn xiū zhú。
疑此是芝田,年年生碧玉。yí cǐ shì zhī tián,nián nián shēng bì yù。

寄题洋川与可学士公园十七首湖桥

吕陶

悠悠江湖思,扰扰声名累。yōu yōu jiāng hú sī,rǎo rǎo shēng míng lèi。
溪上见芦花,宁无慊然意。xī shàng jiàn lú huā,níng wú qiàn rán yì。

寄题洋川与可学士公园十七首湖桥

吕陶

耕锄事勤苦,赋敛少驱逼。gēng chú shì qín kǔ,fù liǎn shǎo qū bī。
终日掩柴荆,何尝知帝力。zhōng rì yǎn chái jīng,hé cháng zhī dì lì。

寄题洋川与可学士公园十七首湖桥

吕陶

橙色似黄金,佳名最为贵。chéng sè shì huáng jīn,jiā míng zuì wèi guì。
一腹饱秋霜,尝之有馀味。yī fù bǎo qiū shuāng,cháng zhī yǒu yú wèi。

北园

吕陶

可爱北园景,春来游者多。kě ài běi yuán jǐng,chūn lái yóu zhě duō。
欲知民乐否,处处是笙歌。yù zhī mín lè fǒu,chù chù shì shēng gē。

读韩长孺传

吕陶

梁孝事平终结爱,王恢谋沮已和亲。liáng xiào shì píng zhōng jié ài,wáng huī móu jǔ yǐ hé qīn。
早知蹇甚难为相,何必赉金与贵人。zǎo zhī jiǎn shén nán wèi xiāng,hé bì lài jīn yǔ guì rén。

读朱浮传

吕陶

权归刺举已条陈,慱士非才贵得真。quán guī cì jǔ yǐ tiáo chén,tuán shì fēi cái guì dé zhēn。
若也国恩殊不卖,单辞未必死功臣。ruò yě guó ēn shū bù mài,dān cí wèi bì sǐ gōng chén。

裴矩

吕陶

西巡北幸四夷朝,权宠功名尽易邀。xī xún běi xìng sì yí cháo,quán chǒng gōng míng jǐn yì yāo。
惟有高丽犹旅拒,灵旗从此便征辽。wéi yǒu gāo lì yóu lǚ jù,líng qí cóng cǐ biàn zhēng liáo。

宇文士及

吕陶

象床金埒极豪华,出入隋唐似一家。xiàng chuáng jīn liè jí háo huá,chū rù suí táng shì yī jiā。
自古圣君须远佞,禁中佳木不须夸。zì gǔ shèng jūn xū yuǎn nìng,jìn zhōng jiā mù bù xū kuā。

李大亮

吕陶

游田未见说虞箴,佞语贪谋竞奉承。yóu tián wèi jiàn shuō yú zhēn,nìng yǔ tān móu jìng fèng chéng。
岂独怀中有佳鹞,更教大亮献名鹰。qǐ dú huái zhōng yǒu jiā yào,gèng jiào dà liàng xiàn míng yīng。

王求礼

吕陶

秋晚梨花忽盛开,满朝称贺不称灾。qiū wǎn lí huā hū shèng kāi,mǎn cháo chēng hè bù chēng zāi。
景佺求礼真奇论,冬月如何有瑞雷。jǐng quán qiú lǐ zhēn qí lùn,dōng yuè rú hé yǒu ruì léi。

元德秀二首

吕陶

五凤楼前观大酺,肯因工拙见贤愚。wǔ fèng lóu qián guān dà pú,kěn yīn gōng zhuō jiàn xián yú。
优倡数百被锦绣,安得人歌于蔿于。yōu chàng shù bǎi bèi jǐn xiù,ān dé rén gē yú wěi yú。

元德秀二首

吕陶

嗜酒弹琴徒自知,累囚尸虎县前归。shì jiǔ dàn qín tú zì zhī,lèi qiú shī hǔ xiàn qián guī。
世人名利心不尽,那得再逢元紫芝。shì rén míng lì xīn bù jǐn,nà dé zài féng yuán zǐ zhī。

王武俊

吕陶

巨盗盘根岁月深,交流战血竞浮沉。jù dào pán gēn suì yuè shēn,jiāo liú zhàn xuè jìng fú chén。
一言便解苍生祸,何事君恩薄贾林。yī yán biàn jiě cāng shēng huò,hé shì jūn ēn báo jiǎ lín。

阳城

吕陶

终日衔杯酒是家,十年全不话忠邪。zhōng rì xián bēi jiǔ shì jiā,shí nián quán bù huà zhōng xié。
一朝便伏延英阁,馀力犹能坏白麻。yī cháo biàn fú yán yīng gé,yú lì yóu néng huài bái má。