古诗词

不寐

孙应时

向夕起秋思,无眠知夜长。xiàng xī qǐ qiū sī,wú mián zhī yè zhǎng。
年华一俯仰,人事几炎凉。nián huá yī fǔ yǎng,rén shì jǐ yán liáng。
自喜全虚白,何妨兀老苍。zì xǐ quán xū bái,hé fáng wù lǎo cāng。
空庭风露入,唧唧话蛩螀。kōng tíng fēng lù rù,jī jī huà qióng jiāng。

孙应时

宋绍兴馀姚人,字季和,号烛湖居士。孙介子。师事陆九渊。孝宗淳熙二年进士。授黄岩尉,为常平使者朱熹所重,与定交。丘崇帅蜀,辟入制幕,尝策言吴曦将叛。徙知常熟,秩满,郡守以私恨诬其负仓粟三千斛而捃摭之,市民竟为代偿,守益怒,坐贬秩。宁宗开禧二年起判邵武军,未赴而卒。有《烛湖集》。 孙应时的作品>>

猜您喜欢

遂安同官蒋主簿满秩归宜兴相见杭都以诗别之

孙应时

溪阁小亭乐有馀,分携万里意何如。xī gé xiǎo tíng lè yǒu yú,fēn xié wàn lǐ yì hé rú。
却怜倦鸟投林后,尚及栖鸾振翼初。què lián juàn niǎo tóu lín hòu,shàng jí qī luán zhèn yì chū。
发白相看无可奈,眼青如旧未应疏。fā bái xiāng kàn wú kě nài,yǎn qīng rú jiù wèi yīng shū。
熟闻阳羡佳山水,会许扁舟问所居。shú wén yáng xiàn jiā shān shuǐ,huì xǔ biǎn zhōu wèn suǒ jū。

寄江阴使君叔木叔

孙应时

一麾遥驻水云间,闻说铃斋尽日闲。yī huī yáo zhù shuǐ yún jiān,wén shuō líng zhāi jǐn rì xián。
蝗似九江那敢近,珠于合浦定先还。huáng shì jiǔ jiāng nà gǎn jìn,zhū yú hé pǔ dìng xiān hái。
天人影响从千古,贤哲功名正一斑。tiān rén yǐng xiǎng cóng qiān gǔ,xián zhé gōng míng zhèng yī bān。
且续醉翁丰乐记,莫将风月负君山。qiě xù zuì wēng fēng lè jì,mò jiāng fēng yuè fù jūn shān。

寄史同叔开叔

孙应时

千顷东湖风月中,去年厌看藕花红。qiān qǐng dōng hú fēng yuè zhōng,qù nián yàn kàn ǒu huā hóng。
可惊云水将身远,不得琴书与子同。kě jīng yún shuǐ jiāng shēn yuǎn,bù dé qín shū yǔ zi tóng。
四海人才尊一老,百年门户到三公。sì hǎi rén cái zūn yī lǎo,bǎi nián mén hù dào sān gōng。
传家报国诸君事,心地勤收汗马功。chuán jiā bào guó zhū jūn shì,xīn dì qín shōu hàn mǎ gōng。

石庄临大江望江阴君山怀淮阴尉用去年送行韵寄之

孙应时

日把文书揖上官,恐将心事负儒冠。rì bǎ wén shū yī shàng guān,kǒng jiāng xīn shì fù rú guān。
尘埃日月忙中度,学问工夫实处难。chén āi rì yuè máng zhōng dù,xué wèn gōng fū shí chù nán。
莺谷已成经岁别,鹪巢且向一枝安。yīng gǔ yǐ chéng jīng suì bié,jiāo cháo qiě xiàng yī zhī ān。
绝怜对眼江南北,不得君山并马看。jué lián duì yǎn jiāng nán běi,bù dé jūn shān bìng mǎ kàn。

和赵生唐卿师白韵游横溪

孙应时

野桥高竹转修篱,问讯东风步屧随。yě qiáo gāo zhú zhuǎn xiū lí,wèn xùn dōng fēng bù xiè suí。
雨过天清水声急,山长云白鸟飞迟。yǔ guò tiān qīng shuǐ shēng jí,shān zhǎng yún bái niǎo fēi chí。
从来丘壑多幽兴,随分风流到小诗。cóng lái qiū hè duō yōu xīng,suí fēn fēng liú dào xiǎo shī。
一榻烟霞须早计,莫教容易鬓成丝。yī tà yān xiá xū zǎo jì,mò jiào róng yì bìn chéng sī。

和曾舜卿少府

孙应时

心情老懒漫为官,世路羊肠步步难。xīn qíng lǎo lǎn màn wèi guān,shì lù yáng cháng bù bù nán。
存我天真师栎社,从渠官达梦槐安。cún wǒ tiān zhēn shī lì shè,cóng qú guān dá mèng huái ān。
昼眠竹簟风吹醒,夜钓羊裘雪洒乾。zhòu mián zhú diàn fēng chuī xǐng,yè diào yáng qiú xuě sǎ qián。
归去元龙湖海士,白鸥盟在不应寒。guī qù yuán lóng hú hǎi shì,bái ōu méng zài bù yīng hán。

和简叔游张园

孙应时

赋归堂上忆春山,点笔题诗傍石栏。fù guī táng shàng yì chūn shān,diǎn bǐ tí shī bàng shí lán。
老子如今已陈迹,故人谁与共追欢。lǎo zi rú jīn yǐ chén jì,gù rén shuí yǔ gòng zhuī huān。
青灯客舍一杯酒,细雨江城二月寒。qīng dēng kè shě yī bēi jiǔ,xì yǔ jiāng chéng èr yuè hán。
多谢相过同太息,百年身世梦中看。duō xiè xiāng guò tóng tài xī,bǎi nián shēn shì mèng zhōng kàn。

送袁和叔赴淮阴尉

孙应时

底事书生用一官,彊随时样着衣冠。dǐ shì shū shēng yòng yī guān,jiàng suí shí yàng zhe yī guān。
千年蠹简人情冷,百折羊肠世路难。qiān nián dù jiǎn rén qíng lěng,bǎi zhé yáng cháng shì lù nán。
未必功名欺老大,且凭书信报平安。wèi bì gōng míng qī lǎo dà,qiě píng shū xìn bào píng ān。
秋风我亦淮东去,留取江山对眼看。qiū fēng wǒ yì huái dōng qù,liú qǔ jiāng shān duì yǎn kàn。

和项平父送别

孙应时

逐逐衣冠谒府公,渐谙楚语异吴侬。zhú zhú yī guān yè fǔ gōng,jiàn ān chǔ yǔ yì wú nóng。
重江跋涉家何在,一饭辛勤计未工。zhòng jiāng bá shè jiā hé zài,yī fàn xīn qín jì wèi gōng。
自恐风尘成冗俗,人言山野欠疏通。zì kǒng fēng chén chéng rǒng sú,rén yán shān yě qiàn shū tōng。
夜长不寐思吾友,拨尽寒炉宿火红。yè zhǎng bù mèi sī wú yǒu,bō jǐn hán lú sù huǒ hóng。

和项平父送别

孙应时

长江风景旧闻知,雪里经行亦大奇。zhǎng jiāng fēng jǐng jiù wén zhī,xuě lǐ jīng xíng yì dà qí。
官舍荒凉乏松竹,边城清晏少文移。guān shě huāng liáng fá sōng zhú,biān chéng qīng yàn shǎo wén yí。
有时怀古登临久,自省无才职分卑。yǒu shí huái gǔ dēng lín jiǔ,zì shěng wú cái zhí fēn bēi。
白日闭门还独笑,读书吾亦太营私。bái rì bì mén hái dú xiào,dú shū wú yì tài yíng sī。

和项平父送别

孙应时

前途事业自登山,高下相悬进一关。qián tú shì yè zì dēng shān,gāo xià xiāng xuán jìn yī guān。
莫倚陂陀能迤逦,可无尺寸怯跻攀。mò yǐ bēi tuó néng yí lǐ,kě wú chǐ cùn qiè jī pān。
我来正作三年计,君别何当万里还。wǒ lái zhèng zuò sān nián jì,jūn bié hé dāng wàn lǐ hái。
办取相逢须刮目,转头清镜欲苍颜。bàn qǔ xiāng féng xū guā mù,zhuǎn tóu qīng jìng yù cāng yán。

寄黄州录事刘进之同年

孙应时

骑曹新上雪堂西,千里淮南望眼迷。qí cáo xīn shàng xuě táng xī,qiān lǐ huái nán wàng yǎn mí。
正我寻云并沧海,思君步月过黄泥。zhèng wǒ xún yún bìng cāng hǎi,sī jūn bù yuè guò huáng ní。
清时鼓角无惊梦,胜日樽罍有共携。qīng shí gǔ jiǎo wú jīng mèng,shèng rì zūn léi yǒu gòng xié。
人物风流对江浪,数将冰茧寄新题。rén wù fēng liú duì jiāng làng,shù jiāng bīng jiǎn jì xīn tí。

濡须道中

孙应时

睡足蓬窗江月明,濡须浦口片帆轻。shuì zú péng chuāng jiāng yuè míng,rú xū pǔ kǒu piàn fān qīng。
菰蒲两岸长春水,杨柳一村啼晓莺。gū pú liǎng àn zhǎng chūn shuǐ,yáng liǔ yī cūn tí xiǎo yīng。
休指山川问今古,且欣时节正蚕耕。xiū zhǐ shān chuān wèn jīn gǔ,qiě xīn shí jié zhèng cán gēng。
白鸥容与沧波去,应识幽人万里情。bái ōu róng yǔ cāng bō qù,yīng shí yōu rén wàn lǐ qíng。

望建康诸山

孙应时

白沙城上望金陵,满眼风烟草树青。bái shā chéng shàng wàng jīn líng,mǎn yǎn fēng yān cǎo shù qīng。
山色千年围故国,江流万里赴沧溟。shān sè qiān nián wéi gù guó,jiāng liú wàn lǐ fù cāng míng。
惊心采石瓜洲渡,搔首长干白下亭。jīng xīn cǎi shí guā zhōu dù,sāo shǒu zhǎng gàn bái xià tíng。
一笑书生强多事,萧萧飞雁落寒汀。yī xiào shū shēng qiáng duō shì,xiāo xiāo fēi yàn luò hán tīng。

王子中使君家东涧修竹

孙应时

一径修篁百亩深,倚天乔木更阴阴。yī jìng xiū huáng bǎi mǔ shēn,yǐ tiān qiáo mù gèng yīn yīn。
红尘万事不到眼,好景四时长会心。hóng chén wàn shì bù dào yǎn,hǎo jǐng sì shí zhǎng huì xīn。
稳著亭台添远趣,透开风月自清音。wěn zhù tíng tái tiān yuǎn qù,tòu kāi fēng yuè zì qīng yīn。
使君晋宋家人物,消得闲中此醉吟。shǐ jūn jìn sòng jiā rén wù,xiāo dé xián zhōng cǐ zuì yín。