古诗词

吴文伯用李允蹈追字韵见赠亦次答之

孙应时

鸡鸣市声起,冠盖日相追。jī míng shì shēng qǐ,guān gài rì xiāng zhuī。
终然寡同调,千里怀风期。zhōng rán guǎ tóng diào,qiān lǐ huái fēng qī。
忆从十年前,识君黄绢词。yì cóng shí nián qián,shí jūn huáng juàn cí。
安知淮海来,得此埙篪吹。ān zhī huái hǎi lái,dé cǐ xūn chí chuī。
武库森器宝,清庙陈尊彝。wǔ kù sēn qì bǎo,qīng miào chén zūn yí。
持君胸中富,自足夸一时。chí jūn xiōng zhōng fù,zì zú kuā yī shí。
况今亨衢开,秣马随所之。kuàng jīn hēng qú kāi,mò mǎ suí suǒ zhī。
功名何足道,谈笑观指麾。gōng míng hé zú dào,tán xiào guān zhǐ huī。
交情无远近,人事有合离。jiāo qíng wú yuǎn jìn,rén shì yǒu hé lí。
他年一尊酒,长恐劳相思。tā nián yī zūn jiǔ,zhǎng kǒng láo xiāng sī。

孙应时

宋绍兴馀姚人,字季和,号烛湖居士。孙介子。师事陆九渊。孝宗淳熙二年进士。授黄岩尉,为常平使者朱熹所重,与定交。丘崇帅蜀,辟入制幕,尝策言吴曦将叛。徙知常熟,秩满,郡守以私恨诬其负仓粟三千斛而捃摭之,市民竟为代偿,守益怒,坐贬秩。宁宗开禧二年起判邵武军,未赴而卒。有《烛湖集》。 孙应时的作品>>

猜您喜欢

挽胡子瑞

孙应时

耆旧长庚月,斯人马少游。qí jiù zhǎng gēng yuè,sī rén mǎ shǎo yóu。
平生自绳尺,方寸不戈矛。píng shēng zì shéng chǐ,fāng cùn bù gē máo。
细细巾箱字,琅琅灯火秋。xì xì jīn xiāng zì,láng láng dēng huǒ qiū。
子孙森满眼,赍志可无酬。zi sūn sēn mǎn yǎn,jī zhì kě wú chóu。

挽胡子瑞

孙应时

三十年间事,论交踵父兄。sān shí nián jiān shì,lùn jiāo zhǒng fù xiōng。
叩门时下榻,话旧各伤情。kòu mén shí xià tà,huà jiù gè shāng qíng。
我亦华双鬓,君仍隔九京。wǒ yì huá shuāng bìn,jūn réng gé jiǔ jīng。
滞留违一恸,肠断暮云横。zhì liú wéi yī tòng,cháng duàn mù yún héng。

挽叶无咎

孙应时

诗酒平生事,风流六十翁。shī jiǔ píng shēng shì,fēng liú liù shí wēng。
词人寻郑老,坐客爱车公。cí rén xún zhèng lǎo,zuò kè ài chē gōng。
已惜漳滨卧,那堪冀北空。yǐ xī zhāng bīn wò,nà kān jì běi kōng。
交情不论晚,为子泣西风。jiāo qíng bù lùn wǎn,wèi zi qì xī fēng。

挽叶无咎

孙应时

偃室多宾客,周南隔岁年。yǎn shì duō bīn kè,zhōu nán gé suì nián。
我穷甘悄悄,君义独悁悁。wǒ qióng gān qiāo qiāo,jūn yì dú yuān yuān。
病著心何壮,书来墨尚鲜。bìng zhù xīn hé zhuàng,shū lái mò shàng xiān。
含桃饷时节,一念一悽然。hán táo xiǎng shí jié,yī niàn yī qī rán。

挽先兄外舅施文子支使

孙应时

天质全浑厚,乡评独老成。tiān zhì quán hún hòu,xiāng píng dú lǎo chéng。
箕裘三叶盛,椿桂一时荣。jī qiú sān yè shèng,chūn guì yī shí róng。
宾席疑年少,官曹叹眼明。bīn xí yí nián shǎo,guān cáo tàn yǎn míng。
归来江路永,那忍望铭旌。guī lái jiāng lù yǒng,nà rěn wàng míng jīng。

挽先兄外舅施文子支使

孙应时

忆我元方在,钦公彦辅贤。yì wǒ yuán fāng zài,qīn gōng yàn fǔ xián。
艰难时款曲,孤寡共悲怜。jiān nán shí kuǎn qū,gū guǎ gòng bēi lián。
契阔湖南幕,吁嗟绛县年。qì kuò hú nán mù,xū jiē jiàng xiàn nián。
杜门违一恸,缄泪五云边。dù mén wéi yī tòng,jiān lèi wǔ yún biān。

挽沈云夫

孙应时

我昔垂髫日,君来学雪斋。wǒ xī chuí tiáo rì,jūn lái xué xuě zhāi。
宁知重骨肉,借作老生涯。níng zhī zhòng gǔ ròu,jiè zuò lǎo shēng yá。
喜剧相过密,惊吁一病乖。xǐ jù xiāng guò mì,jīng xū yī bìng guāi。
平生此长别,雨泪独伤怀。píng shēng cǐ zhǎng bié,yǔ lèi dú shāng huái。

寄通州徐居厚使君

孙应时

珍重通州守,凝香足燕清。zhēn zhòng tōng zhōu shǒu,níng xiāng zú yàn qīng。
海风喧夜永,江日荡春明。hǎi fēng xuān yè yǒng,jiāng rì dàng chūn míng。
未废青灯读,应添白发生。wèi fèi qīng dēng dú,yīng tiān bái fā shēng。
长沙休赋鵩,归作汉公卿。zhǎng shā xiū fù fú,guī zuò hàn gōng qīng。

寄通州徐居厚使君

孙应时

久已安时论,狂因叹史才。jiǔ yǐ ān shí lùn,kuáng yīn tàn shǐ cái。
及知前辈少,谁说过江来。jí zhī qián bèi shǎo,shuí shuō guò jiāng lái。
日月闲难得,星霜老易催。rì yuè xián nán dé,xīng shuāng lǎo yì cuī。
阳秋百年事,作意莫迟回。yáng qiū bǎi nián shì,zuò yì mò chí huí。

哭沈叔晦墓

孙应时

宿草遂如许,吾谁作九原。sù cǎo suì rú xǔ,wú shuí zuò jiǔ yuán。
堂堂那有此,凛凛尚能存。táng táng nà yǒu cǐ,lǐn lǐn shàng néng cún。
日落松风迥,天清霜气暄。rì luò sōng fēng jiǒng,tiān qīng shuāng qì xuān。
百年知己泪,洒泪欲何言。bǎi nián zhī jǐ lèi,sǎ lèi yù hé yán。

用韵戏简叔

孙应时

平生习主簿,泾渭极分明。píng shēng xí zhǔ bù,jīng wèi jí fēn míng。
学道深忘味,能诗新有声。xué dào shēn wàng wèi,néng shī xīn yǒu shēng。
弈宁论胜负,琴不计亏成。yì níng lùn shèng fù,qín bù jì kuī chéng。
独怕春宵雁,南来动别情。dú pà chūn xiāo yàn,nán lái dòng bié qíng。

早行

孙应时

畏暑装行早,江村鸡未鸣。wèi shǔ zhuāng xíng zǎo,jiāng cūn jī wèi míng。
林庐相远近,河汉正纵横。lín lú xiāng yuǎn jìn,hé hàn zhèng zòng héng。
思眇关山迥,心依斗极明。sī miǎo guān shān jiǒng,xīn yī dòu jí míng。
小桥聊驻马,流水有佳声。xiǎo qiáo liáo zhù mǎ,liú shuǐ yǒu jiā shēng。

入栈

孙应时

栈险名天下,吾行信所闻。zhàn xiǎn míng tiān xià,wú xíng xìn suǒ wén。
落虹横绝壁,匹马上浮云。luò hóng héng jué bì,pǐ mǎ shàng fú yún。
咫尺南北断,毫厘生死分。zhǐ chǐ nán běi duàn,háo lí shēng sǐ fēn。
谁令钟邓辈,十万度秦军。shuí lìng zhōng dèng bèi,shí wàn dù qín jūn。

客思

孙应时

竟作西江去,其如客思何。jìng zuò xī jiāng qù,qí rú kè sī hé。
无情秋色老,不尽楚山多。wú qíng qiū sè lǎo,bù jǐn chǔ shān duō。
且赋南蛮句,休怀下里歌。qiě fù nán mán jù,xiū huái xià lǐ gē。
平生一柱观,明日得经过。píng shēng yī zhù guān,míng rì dé jīng guò。

八阵碛

孙应时

江近瞿唐急,沙从鱼腹横。jiāng jìn qú táng jí,shā cóng yú fù héng。
千秋应有恨,八阵竟难平。qiān qiū yīng yǒu hèn,bā zhèn jìng nán píng。
望断青烟晚,愁边白鸟明。wàng duàn qīng yān wǎn,chóu biān bái niǎo míng。
身微定何补,且复老躬耕。shēn wēi dìng hé bǔ,qiě fù lǎo gōng gēng。