古诗词

读士元传

孙应时

老贼狐鬼啸,汉鼎不复支。lǎo zéi hú guǐ xiào,hàn dǐng bù fù zhī。
再世益州牧,忍视宗国危。zài shì yì zhōu mù,rěn shì zōng guó wēi。
烈烈左将军,四海闻英姿。liè liè zuǒ jiāng jūn,sì hǎi wén yīng zī。
东北久荡析,西南天启之。dōng běi jiǔ dàng xī,xī nán tiān qǐ zhī。
建旗入涪城,有蜀非公谁。jiàn qí rù fú chéng,yǒu shǔ fēi gōng shuí。
檄璋送州印,我欲举义师。xí zhāng sòng zhōu yìn,wǒ yù jǔ yì shī。
鼠辈坐敛手,豪杰趋指麾。shǔ bèi zuò liǎn shǒu,háo jié qū zhǐ huī。
正尔岂不济,安用谲取为。zhèng ěr qǐ bù jì,ān yòng jué qǔ wèi。
孝直反覆士,献计乃所宜。xiào zhí fǎn fù shì,xiàn jì nǎi suǒ yí。
雏凤独何心,亦复喜出寄。chú fèng dú hé xīn,yì fù xǐ chū jì。
造次杯酒间,而欲生崄巘。zào cì bēi jiǔ jiān,ér yù shēng xiǎn yǎn。
平生大耳公,岂堪此瑕疵。píng shēng dà ěr gōng,qǐ kān cǐ xiá cī。
向来隆中语,荆益实素期。xiàng lái lóng zhōng yǔ,jīng yì shí sù qī。
惜不同兹役,次第观所施。xī bù tóng zī yì,cì dì guān suǒ shī。
士元早捐世,未必为汉悲。shì yuán zǎo juān shì,wèi bì wèi hàn bēi。
我诗订千古,当有神明知。wǒ shī dìng qiān gǔ,dāng yǒu shén míng zhī。

孙应时

宋绍兴馀姚人,字季和,号烛湖居士。孙介子。师事陆九渊。孝宗淳熙二年进士。授黄岩尉,为常平使者朱熹所重,与定交。丘崇帅蜀,辟入制幕,尝策言吴曦将叛。徙知常熟,秩满,郡守以私恨诬其负仓粟三千斛而捃摭之,市民竟为代偿,守益怒,坐贬秩。宁宗开禧二年起判邵武军,未赴而卒。有《烛湖集》。 孙应时的作品>>

猜您喜欢

书西溪僧壁

孙应时

碧天如水水明霞,雁字横风一一斜。bì tiān rú shuǐ shuǐ míng xiá,yàn zì héng fēng yī yī xié。
袖手行吟不知晚,满川霜月浸芦花。xiù shǒu xíng yín bù zhī wǎn,mǎn chuān shuāng yuè jìn lú huā。

书西溪僧壁

孙应时

悠悠身世客心惊,十宿西溪梦未曾。yōu yōu shēn shì kè xīn jīng,shí sù xī xī mèng wèi céng。
笑把新诗留日月,碧纱黄垩听山僧。xiào bǎ xīn shī liú rì yuè,bì shā huáng è tīng shān sēng。

咏史

孙应时

绛帐何人拜马融,已应羞面见儿童。jiàng zhàng hé rén bài mǎ róng,yǐ yīng xiū miàn jiàn ér tóng。
早知自照头颅丑,枉用文章杀李公。zǎo zhī zì zhào tóu lú chǒu,wǎng yòng wén zhāng shā lǐ gōng。

咏史

孙应时

咄咄归来技已穷,函书翻欲媚桓公。duō duō guī lái jì yǐ qióng,hán shū fān yù mèi huán gōng。
佳儿似此何须数,空使诸人恕乃翁。jiā ér shì cǐ hé xū shù,kōng shǐ zhū rén shù nǎi wēng。

咏史

孙应时

拊髀平生志八区,暮年家国付夷吾。fǔ bì píng shēng zhì bā qū,mù nián jiā guó fù yí wú。
谁言子女能相豢,可笑周郎浅丈夫。shuí yán zi nǚ néng xiāng huàn,kě xiào zhōu láng qiǎn zhàng fū。

西溪僧舍昼卧

孙应时

燕子风微春昼长,独携书卷卧禅房。yàn zi fēng wēi chūn zhòu zhǎng,dú xié shū juǎn wò chán fáng。
悠然一笑无人领,只有蔷薇满院香。yōu rán yī xiào wú rén lǐng,zhǐ yǒu qiáng wēi mǎn yuàn xiāng。

奉和家大人将赴官舍留示及门之作

孙应时

师训勤诚数十年,此心端不愧高天。shī xùn qín chéng shù shí nián,cǐ xīn duān bù kuì gāo tiān。
诸君体我家严意,学殖毋为卤莽田。zhū jūn tǐ wǒ jiā yán yì,xué zhí wú wèi lǔ mǎng tián。

奉和家大人将赴官舍留示及门之作

孙应时

大学成功在九年,根牢干长到参天。dà xué chéng gōng zài jiǔ nián,gēn láo gàn zhǎng dào cān tiān。
斯须废弃终身困,稂莠从来易满田。sī xū fèi qì zhōng shēn kùn,láng yǒu cóng lái yì mǎn tián。

黄岩溪

孙应时

杜鹃声里谷幽幽,绿水平溪日夜流。dù juān shēng lǐ gǔ yōu yōu,lǜ shuǐ píng xī rì yè liú。
花落空山人不到,一川烟雨起春愁。huā luò kōng shān rén bù dào,yī chuān yān yǔ qǐ chūn chóu。

黄岩溪

孙应时

苍山万叠锁荒烟,百道清溪思悄然。cāng shān wàn dié suǒ huāng yān,bǎi dào qīng xī sī qiāo rán。
只有东风偏识路,马蹄花发自年年。zhǐ yǒu dōng fēng piān shí lù,mǎ tí huā fā zì nián nián。

入福昌寺

孙应时

风日萧萧林翠开,支筇古寺独徘徊。fēng rì xiāo xiāo lín cuì kāi,zhī qióng gǔ sì dú pái huái。
山中不怪无人识,十五年前一度来。shān zhōng bù guài wú rén shí,shí wǔ nián qián yī dù lái。

次仲氏韵

孙应时

曲生真得圣之清,风味超然一座倾。qū shēng zhēn dé shèng zhī qīng,fēng wèi chāo rán yī zuò qīng。
肯向春寒慰牢落,令人心事转和平。kěn xiàng chūn hán wèi láo luò,lìng rén xīn shì zhuǎn hé píng。

次仲氏韵

孙应时

枵腹贪书颇自强,年来得失正相当。xiāo fù tān shū pǒ zì qiáng,nián lái dé shī zhèng xiāng dāng。
须知耳目尘埃尽,始见山林日月长。xū zhī ěr mù chén āi jǐn,shǐ jiàn shān lín rì yuè zhǎng。

次仲氏韵

孙应时

故人惊我鬓丝多,一叹相逢可若何。gù rén jīng wǒ bìn sī duō,yī tàn xiāng féng kě ruò hé。
勋业向来无此梦,菱花何必遣重磨。xūn yè xiàng lái wú cǐ mèng,líng huā hé bì qiǎn zhòng mó。

山行

孙应时

中年意与山林会,胜日身兼杖屦轻。zhōng nián yì yǔ shān lín huì,shèng rì shēn jiān zhàng jù qīng。
正有百钱堪独往,不将一赏负秋晴。zhèng yǒu bǎi qián kān dú wǎng,bù jiāng yī shǎng fù qiū qíng。