古诗词

东归留别幕中同舍

孙应时

梅溪千载人,我得交其子。méi xī qiān zài rén,wǒ dé jiāo qí zi。
霜天行白日,了不受尘滓。shuāng tiān xíng bái rì,le bù shòu chén zǐ。
明朝把一麾,阔步方自此。míng cháo bǎ yī huī,kuò bù fāng zì cǐ。
海内观典刑,岂惟吾党喜。hǎi nèi guān diǎn xíng,qǐ wéi wú dǎng xǐ。

孙应时

宋绍兴馀姚人,字季和,号烛湖居士。孙介子。师事陆九渊。孝宗淳熙二年进士。授黄岩尉,为常平使者朱熹所重,与定交。丘崇帅蜀,辟入制幕,尝策言吴曦将叛。徙知常熟,秩满,郡守以私恨诬其负仓粟三千斛而捃摭之,市民竟为代偿,守益怒,坐贬秩。宁宗开禧二年起判邵武军,未赴而卒。有《烛湖集》。 孙应时的作品>>

猜您喜欢

雪中早起偶作

孙应时

年来爱雪起清晨,已污纷纷车马尘。nián lái ài xuě qǐ qīng chén,yǐ wū fēn fēn chē mǎ chén。
何似柴扉终日闭,静看玉宇一番新。hé shì chái fēi zhōng rì bì,jìng kàn yù yǔ yī fān xīn。
孤吟岂必烦馀子,小酌仍先寿我亲。gū yín qǐ bì fán yú zi,xiǎo zhuó réng xiān shòu wǒ qīn。
更喜丰年报消息,力田甘作太平民。gèng xǐ fēng nián bào xiāo xī,lì tián gān zuò tài píng mín。

腊月二日雪霁与王君玉荣淳甫谒山阴陆放翁夜归

孙应时

十日山阴雪塞门,晓来飞霰尚纷纷。shí rì shān yīn xuě sāi mén,xiǎo lái fēi xiàn shàng fēn fēn。
扁舟忽忆寻安道,载酒还成访子云。biǎn zhōu hū yì xún ān dào,zài jiǔ hái chéng fǎng zi yún。
便喜晴湖光璀璨,何妨归路日黄曛。biàn xǐ qíng hú guāng cuǐ càn,hé fáng guī lù rì huáng xūn。
侯家燠馆多良宴,此段风流恐未闻。hóu jiā yù guǎn duō liáng yàn,cǐ duàn fēng liú kǒng wèi wén。

寄马塘范叔刚

孙应时

海风吹月动苍茫,欲往从君道路长。hǎi fēng chuī yuè dòng cāng máng,yù wǎng cóng jūn dào lù zhǎng。
羁羽沈鳞徒影响,秋鸿社燕各炎凉。jī yǔ shěn lín tú yǐng xiǎng,qiū hóng shè yàn gè yán liáng。
纷纷忍逐尘埃尽,落落犹期日月光。fēn fēn rěn zhú chén āi jǐn,luò luò yóu qī rì yuè guāng。
想得清吟散愁独,书来金薤剪琳琅。xiǎng dé qīng yín sàn chóu dú,shū lái jīn xiè jiǎn lín láng。

西溪会范叔刚用旧所寄韵

孙应时

出门烟水思微茫,客里行吟晚兴长。chū mén yān shuǐ sī wēi máng,kè lǐ xíng yín wǎn xīng zhǎng。
万里云霄自今古,百年毛发几暄凉。wàn lǐ yún xiāo zì jīn gǔ,bǎi nián máo fā jǐ xuān liáng。
人间但有诗书乐,眼底何须印绶光。rén jiān dàn yǒu shī shū lè,yǎn dǐ hé xū yìn shòu guāng。
遥夜青灯耿霜月,非君谁共语琅琅。yáo yè qīng dēng gěng shuāng yuè,fēi jūn shuí gòng yǔ láng láng。

芙蕖

孙应时

生来不着尘泥涴,天下何妨名字多。shēng lái bù zhe chén ní wò,tiān xià hé fáng míng zì duō。
一世炎凉独风月,四时荣落付烟波。yī shì yán liáng dú fēng yuè,sì shí róng luò fù yān bō。
自知根节全冰玉,人道丰姿照绮罗。zì zhī gēn jié quán bīng yù,rén dào fēng zī zhào qǐ luó。
濯濯晨光香十里,为君敲桨叫吴歌。zhuó zhuó chén guāng xiāng shí lǐ,wèi jūn qiāo jiǎng jiào wú gē。

陈正叔县尉见示所著诗文以诗谢之

孙应时

文章千古一毫端,妙处工夫到底难。wén zhāng qiān gǔ yī háo duān,miào chù gōng fū dào dǐ nán。
春色无边知造化,海风不断识波澜。chūn sè wú biān zhī zào huà,hǎi fēng bù duàn shí bō lán。
看君健笔凌霄汉,照我清窗醒肺肝。kàn jūn jiàn bǐ líng xiāo hàn,zhào wǒ qīng chuāng xǐng fèi gān。
宝剑莫忧人未识,光芒须动斗牛寒。bǎo jiàn mò yōu rén wèi shí,guāng máng xū dòng dòu niú hán。

送陆华父归越

孙应时

四海桐江陆使君,阿咸诗律更通神。sì hǎi tóng jiāng lù shǐ jūn,ā xián shī lǜ gèng tōng shén。
时无势力能推毂,独使文章老斫轮。shí wú shì lì néng tuī gǔ,dú shǐ wén zhāng lǎo zhuó lún。
万卷诗书堪遗子,千岩风月未全贫。wàn juǎn shī shū kān yí zi,qiān yán fēng yuè wèi quán pín。
青鞋布袜云门路,鸡黍容吾叩主人。qīng xié bù wà yún mén lù,jī shǔ róng wú kòu zhǔ rén。

七月十一日大雨次日又大雨

孙应时

秋来大火太焚如,恼得天公痛扫除。qiū lái dà huǒ tài fén rú,nǎo dé tiān gōng tòng sǎo chú。
两夕檐声撼江海,一番凉意洗郊墟。liǎng xī yán shēng hàn jiāng hǎi,yī fān liáng yì xǐ jiāo xū。
眼明还我诗书乐,骨醒从渠枕簟疏。yǎn míng hái wǒ shī shū lè,gǔ xǐng cóng qú zhěn diàn shū。
明日快晴应更好,莫妨千里荐嘉蔬。míng rì kuài qíng yīng gèng hǎo,mò fáng qiān lǐ jiàn jiā shū。

赠篆字高光远秀才

孙应时

书家千载得阳冰,想像规模亦眼明。shū jiā qiān zài dé yáng bīng,xiǎng xiàng guī mó yì yǎn míng。
心手相忘容力到,风姿迥出自天成。xīn shǒu xiāng wàng róng lì dào,fēng zī jiǒng chū zì tiān chéng。
屠龙绝技常难售,画虎何人浪自名。tú lóng jué jì cháng nán shòu,huà hǔ hé rén làng zì míng。
良苦穷途说奇字,谁能载酒似西京。liáng kǔ qióng tú shuō qí zì,shuí néng zài jiǔ shì xī jīng。

九月二十七日夜大风雨顿凉偶作

孙应时

五更风雨洗骄阳,满耳秋声撼我床。wǔ gèng fēng yǔ xǐ jiāo yáng,mǎn ěr qiū shēng hàn wǒ chuáng。
梦里忽知身化羽,觉来新免汗翻浆。mèng lǐ hū zhī shēn huà yǔ,jué lái xīn miǎn hàn fān jiāng。
可怜团扇辞人去,便有寒虫语夜长。kě lián tuán shàn cí rén qù,biàn yǒu hán chóng yǔ yè zhǎng。
老大幸谙时节惯,可能随世作炎凉。lǎo dà xìng ān shí jié guàn,kě néng suí shì zuò yán liáng。

壬子元日遂安县学讲书齿饮前此四十三年钱建为令尝有此集题名在壁是日詹本仁有诗余和其韵

孙应时

壁字尘埃四十年,满堂还喜会群贤。bì zì chén āi sì shí nián,mǎn táng hái xǐ huì qún xián。
是非不用论今昨,礼乐从知有后先。shì fēi bù yòng lùn jīn zuó,lǐ lè cóng zhī yǒu hòu xiān。
酒外山川如动色,诗成金石迭相宣。jiǔ wài shān chuān rú dòng sè,shī chéng jīn shí dié xiāng xuān。
分阳令尹强人意,乡饮彬彬更可传。fēn yáng lìng yǐn qiáng rén yì,xiāng yǐn bīn bīn gèng kě chuán。

赠桐庐孙令

孙应时

偶然姓字齿乡评,若误旁人问弟兄。ǒu rán xìng zì chǐ xiāng píng,ruò wù páng rén wèn dì xiōng。
五斗还来作邻社,一杯真此定宗盟。wǔ dòu hái lái zuò lín shè,yī bēi zhēn cǐ dìng zōng méng。
公怀荦荦英雄事,我独区区丘壑情。gōng huái luò luò yīng xióng shì,wǒ dú qū qū qiū hè qíng。
便看蛟龙擘云起,何由鸿雁作行鸣。biàn kàn jiāo lóng bāi yún qǐ,hé yóu hóng yàn zuò xíng míng。

仲兄来为母氏寿言归有作

孙应时

潇潇雨作对床声,小语灯前睡不成。xiāo xiāo yǔ zuò duì chuáng shēng,xiǎo yǔ dēng qián shuì bù chéng。
诗礼一庭真自乐,江山千里若为情。shī lǐ yī tíng zhēn zì lè,jiāng shān qiān lǐ ruò wèi qíng。
远来正觉亲颜喜,别去其如心事惊。yuǎn lái zhèng jué qīn yán xǐ,bié qù qí rú xīn shì jīng。
孟氏小园能办否,径须归共白鸥盟。mèng shì xiǎo yuán néng bàn fǒu,jìng xū guī gòng bái ōu méng。

十一月二十六日南至天色佳甚

孙应时

天心应喜一阳来,万里寒阴晓自开。tiān xīn yīng xǐ yī yáng lái,wàn lǐ hán yīn xiǎo zì kāi。
消息早传从嶰竹,发生先合到江梅。xiāo xī zǎo chuán cóng xiè zhú,fā shēng xiān hé dào jiāng méi。
遥瞻双阙呈云瑞,正想三宫舞寿杯。yáo zhān shuāng quē chéng yún ruì,zhèng xiǎng sān gōng wǔ shòu bēi。
草木微情共时节,思亲南望独徘徊。cǎo mù wēi qíng gòng shí jié,sī qīn nán wàng dú pái huái。

周次山和立春诗答之

孙应时

不用文章作序棋,由来人事亦天时。bù yòng wén zhāng zuò xù qí,yóu lái rén shì yì tiān shí。
且须竹叶千钟渌,莫问菱花两鬓丝。qiě xū zhú yè qiān zhōng lù,mò wèn líng huā liǎng bìn sī。
社燕秋鸿无旧影,晓猿夜鹤有馀悲。shè yàn qiū hóng wú jiù yǐng,xiǎo yuán yè hè yǒu yú bēi。
春来只被奚奴笑,春日吴中更几诗。chūn lái zhǐ bèi xī nú xiào,chūn rì wú zhōng gèng jǐ shī。