古诗词

傅惟肖赞府假西游集作长篇送还奇甚次其韵

孙应时

醉乡不游游睡乡,眼花对案如迷藏。zuì xiāng bù yóu yóu shuì xiāng,yǎn huā duì àn rú mí cáng。
梦踏秋草悲蛩螀,风松露菊三径荒。mèng tà qiū cǎo bēi qióng jiāng,fēng sōng lù jú sān jìng huāng。
忽然欠伸日在廊,悟此身世何荒唐。hū rán qiàn shēn rì zài láng,wù cǐ shēn shì hé huāng táng。
故书弃掷尘满箱,鲁堂不复闻丝簧。gù shū qì zhì chén mǎn xiāng,lǔ táng bù fù wén sī huáng。
镜中容颜老不扬,浪求斗升助糟糠。jìng zhōng róng yán lǎo bù yáng,làng qiú dòu shēng zhù zāo kāng。
江湖兰佩芙蓉裳,踟蹰不归愁断肠。jiāng hú lán pèi fú róng shang,chí chú bù guī chóu duàn cháng。
伟君威凤鸣朝阳,文章五色照我傍。wěi jūn wēi fèng míng cháo yáng,wén zhāng wǔ sè zhào wǒ bàng。
艳如屈宋班马香,千载作者蔚相望。yàn rú qū sòng bān mǎ xiāng,qiān zài zuò zhě wèi xiāng wàng。
对床泮水月满堂,追游山椒款宝坊。duì chuáng pàn shuǐ yuè mǎn táng,zhuī yóu shān jiāo kuǎn bǎo fāng。
剧谈发我平生狂,划如乘风上翱翔。jù tán fā wǒ píng shēng kuáng,huà rú chéng fēng shàng áo xiáng。
苍苍云海一苇航,周流四方来故乡。cāng cāng yún hǎi yī wěi háng,zhōu liú sì fāng lái gù xiāng。
群儿醉饱死不偿,我独与君酌天浆。qún ér zuì bǎo sǐ bù cháng,wǒ dú yǔ jūn zhuó tiān jiāng。
纷纷爝火明寒窗,何如光芒万丈长。fēn fēn jué huǒ míng hán chuāng,hé rú guāng máng wàn zhàng zhǎng。
空吟平子四愁章,欲报英琼无可将。kōng yín píng zi sì chóu zhāng,yù bào yīng qióng wú kě jiāng。
明朝痴儿公事忙,从今谢君当括囊。míng cháo chī ér gōng shì máng,cóng jīn xiè jūn dāng kuò náng。

孙应时

宋绍兴馀姚人,字季和,号烛湖居士。孙介子。师事陆九渊。孝宗淳熙二年进士。授黄岩尉,为常平使者朱熹所重,与定交。丘崇帅蜀,辟入制幕,尝策言吴曦将叛。徙知常熟,秩满,郡守以私恨诬其负仓粟三千斛而捃摭之,市民竟为代偿,守益怒,坐贬秩。宁宗开禧二年起判邵武军,未赴而卒。有《烛湖集》。 孙应时的作品>>

猜您喜欢

范氏致爽园用石湖韵

孙应时

可人花木四时足,随意园池百亩馀。kě rén huā mù sì shí zú,suí yì yuán chí bǎi mǔ yú。
但续岷山高士传,不谈天上故人书。dàn xù mín shān gāo shì chuán,bù tán tiān shàng gù rén shū。

范氏致爽园用石湖韵

孙应时

山光突兀初寒外,竹色连娟细雨馀。shān guāng tū wù chū hán wài,zhú sè lián juān xì yǔ yú。
一段清奇彻肌骨,锦囊碎句懒能书。yī duàn qīng qí chè jī gǔ,jǐn náng suì jù lǎn néng shū。

黄岩新安镇舟中和王主簿春霁遣兴

孙应时

天惜花时雨易晴,鸟知人意唤春醒。tiān xī huā shí yǔ yì qíng,niǎo zhī rén yì huàn chūn xǐng。
归舟兀兀新安路,溪北溪南水正生。guī zhōu wù wù xīn ān lù,xī běi xī nán shuǐ zhèng shēng。

春郊偶作

孙应时

春泥过雨屐声悭,野水危桥欲度难。chūn ní guò yǔ jī shēng qiān,yě shuǐ wēi qiáo yù dù nán。
世路迷人肠断处,黄昏天气麦秋寒。shì lù mí rén cháng duàn chù,huáng hūn tiān qì mài qiū hán。

阅书库

孙应时

寒儒事业趁三馀,细字篝灯手自书。hán rú shì yè chèn sān yú,xì zì gōu dēng shǒu zì shū。
眼底牙签富连屋,妙年公子意何如。yǎn dǐ yá qiān fù lián wū,miào nián gōng zi yì hé rú。

秋日遣兴

孙应时

门前白水映青山,草满荒庭昼掩关。mén qián bái shuǐ yìng qīng shān,cǎo mǎn huāng tíng zhòu yǎn guān。
莫恨穷居穷到骨,平生未有此情闲。mò hèn qióng jū qióng dào gǔ,píng shēng wèi yǒu cǐ qíng xián。

秋日遣兴

孙应时

今年炎毒异他年,及此秋风意洒然。jīn nián yán dú yì tā nián,jí cǐ qiū fēng yì sǎ rán。
身世还须几寒暑,吾生何事不随缘。shēn shì hái xū jǐ hán shǔ,wú shēng hé shì bù suí yuán。

秋日遣兴

孙应时

清秋佳月不寻常,何限歌楼醉夜长。qīng qiū jiā yuè bù xún cháng,hé xiàn gē lóu zuì yè zhǎng。
要是超然尘外客,一杯差不负孤光。yào shì chāo rán chén wài kè,yī bēi chà bù fù gū guāng。

秋日遣兴

孙应时

故人强半随流水,世事新来似弈棋。gù rén qiáng bàn suí liú shuǐ,shì shì xīn lái shì yì qí。
老我壮心消折尽,镜中唯有鬓如丝。lǎo wǒ zhuàng xīn xiāo zhé jǐn,jìng zhōng wéi yǒu bìn rú sī。

秋日遣兴

孙应时

学书成癖故童心,颇复欣然得趣深。xué shū chéng pǐ gù tóng xīn,pǒ fù xīn rán dé qù shēn。
一字千金亦安用,等闲容我度光阴。yī zì qiān jīn yì ān yòng,děng xián róng wǒ dù guāng yīn。

秋日遣兴

孙应时

虚斋独寝意偏清,梦断秋窗月正明。xū zhāi dú qǐn yì piān qīng,mèng duàn qiū chuāng yuè zhèng míng。
匡坐偶然成导引,未须痴绝慕长生。kuāng zuò ǒu rán chéng dǎo yǐn,wèi xū chī jué mù zhǎng shēng。

山庵即事

孙应时

田田荷叶作老色,楚楚菊丛生细香。tián tián hé yè zuò lǎo sè,chǔ chǔ jú cóng shēng xì xiāng。
落日空山归鸟尽,扶筇独自到池塘。luò rì kōng shān guī niǎo jǐn,fú qióng dú zì dào chí táng。

胡元迈集句作宫词二百首求题跋为书两章

孙应时

五侯鲭具人间味,百衲衣裒天下工。wǔ hóu qīng jù rén jiān wèi,bǎi nà yī póu tiān xià gōng。
宫体故宜供帖子,玉堂何日唤诗翁。gōng tǐ gù yí gōng tiē zi,yù táng hé rì huàn shī wēng。

胡元迈集句作宫词二百首求题跋为书两章

孙应时

不讥飞燕在昭阳,但托流莺满建章。bù jī fēi yàn zài zhāo yáng,dàn tuō liú yīng mǎn jiàn zhāng。
狗监若逢杨得意,何妨持此奉君王。gǒu jiān ruò féng yáng dé yì,hé fáng chí cǐ fèng jūn wáng。

书西溪僧壁

孙应时

问讯前贤沧海边,遥堤烟草故依然。wèn xùn qián xián cāng hǎi biān,yáo dī yān cǎo gù yī rán。
谁言筦库功名薄,已活淮民二百年。shuí yán guǎn kù gōng míng báo,yǐ huó huái mín èr bǎi nián。