古诗词

傅惟肖赞府假西游集作长篇送还奇甚次其韵

孙应时

醉乡不游游睡乡,眼花对案如迷藏。zuì xiāng bù yóu yóu shuì xiāng,yǎn huā duì àn rú mí cáng。
梦踏秋草悲蛩螀,风松露菊三径荒。mèng tà qiū cǎo bēi qióng jiāng,fēng sōng lù jú sān jìng huāng。
忽然欠伸日在廊,悟此身世何荒唐。hū rán qiàn shēn rì zài láng,wù cǐ shēn shì hé huāng táng。
故书弃掷尘满箱,鲁堂不复闻丝簧。gù shū qì zhì chén mǎn xiāng,lǔ táng bù fù wén sī huáng。
镜中容颜老不扬,浪求斗升助糟糠。jìng zhōng róng yán lǎo bù yáng,làng qiú dòu shēng zhù zāo kāng。
江湖兰佩芙蓉裳,踟蹰不归愁断肠。jiāng hú lán pèi fú róng shang,chí chú bù guī chóu duàn cháng。
伟君威凤鸣朝阳,文章五色照我傍。wěi jūn wēi fèng míng cháo yáng,wén zhāng wǔ sè zhào wǒ bàng。
艳如屈宋班马香,千载作者蔚相望。yàn rú qū sòng bān mǎ xiāng,qiān zài zuò zhě wèi xiāng wàng。
对床泮水月满堂,追游山椒款宝坊。duì chuáng pàn shuǐ yuè mǎn táng,zhuī yóu shān jiāo kuǎn bǎo fāng。
剧谈发我平生狂,划如乘风上翱翔。jù tán fā wǒ píng shēng kuáng,huà rú chéng fēng shàng áo xiáng。
苍苍云海一苇航,周流四方来故乡。cāng cāng yún hǎi yī wěi háng,zhōu liú sì fāng lái gù xiāng。
群儿醉饱死不偿,我独与君酌天浆。qún ér zuì bǎo sǐ bù cháng,wǒ dú yǔ jūn zhuó tiān jiāng。
纷纷爝火明寒窗,何如光芒万丈长。fēn fēn jué huǒ míng hán chuāng,hé rú guāng máng wàn zhàng zhǎng。
空吟平子四愁章,欲报英琼无可将。kōng yín píng zi sì chóu zhāng,yù bào yīng qióng wú kě jiāng。
明朝痴儿公事忙,从今谢君当括囊。míng cháo chī ér gōng shì máng,cóng jīn xiè jūn dāng kuò náng。

孙应时

宋绍兴馀姚人,字季和,号烛湖居士。孙介子。师事陆九渊。孝宗淳熙二年进士。授黄岩尉,为常平使者朱熹所重,与定交。丘崇帅蜀,辟入制幕,尝策言吴曦将叛。徙知常熟,秩满,郡守以私恨诬其负仓粟三千斛而捃摭之,市民竟为代偿,守益怒,坐贬秩。宁宗开禧二年起判邵武军,未赴而卒。有《烛湖集》。 孙应时的作品>>

猜您喜欢

送赵仲礼入朝为大理寺簿

孙应时

决科遄入幕,更秩遂登朝。jué kē chuán rù mù,gèng zhì suì dēng cháo。
龙化无重浪,鹏抟即九霄。lóng huà wú zhòng làng,péng tuán jí jiǔ xiāo。
仙凡端有命,天壤一何辽。xiān fán duān yǒu mìng,tiān rǎng yī hé liáo。
愿踵门庭盛,勋庸日月昭。yuàn zhǒng mén tíng shèng,xūn yōng rì yuè zhāo。

送赵仲礼入朝为大理寺簿

孙应时

彩服慈颜喜,纶音宠渥新。cǎi fú cí yán xǐ,lún yīn chǒng wò xīn。
教忠当事主,顾养苦思亲。jiào zhōng dāng shì zhǔ,gù yǎng kǔ sī qīn。
杭苇东西近,邮筒早晚频。háng wěi dōng xī jìn,yóu tǒng zǎo wǎn pín。
宗公天下镇,眉寿保千春。zōng gōng tiān xià zhèn,méi shòu bǎo qiān chūn。

送赵仲礼入朝为大理寺簿

孙应时

忠孝吾根柢,功名古绪馀。zhōng xiào wú gēn dǐ,gōng míng gǔ xù yú。
月云无染著,镜象本空虚。yuè yún wú rǎn zhù,jìng xiàng běn kōng xū。
不必相同异,何妨小阔疏。bù bì xiāng tóng yì,hé fáng xiǎo kuò shū。
达庵今宦达,味此意何如。dá ān jīn huàn dá,wèi cǐ yì hé rú。

挽曾原伯大卿

孙应时

世岂无全德,今犹见古人。shì qǐ wú quán dé,jīn yóu jiàn gǔ rén。
大圭非刻画,天醴自清醇。dà guī fēi kè huà,tiān lǐ zì qīng chún。
未说功名地,犹令宇宙春。wèi shuō gōng míng dì,yóu lìng yǔ zhòu chūn。
苍茫何处觅,丹素岂精神。cāng máng hé chù mì,dān sù qǐ jīng shén。

挽曾原伯大卿

孙应时

群献馀端绪,中原故典刑。qún xiàn yú duān xù,zhōng yuán gù diǎn xíng。
风霜催短日,河汉独晨星。fēng shuāng cuī duǎn rì,hé hàn dú chén xīng。
悽恻丹心在,萧条世路丁。qī cè dān xīn zài,xiāo tiáo shì lù dīng。
天高那可问,挥泪湿青冥。tiān gāo nà kě wèn,huī lèi shī qīng míng。

挽曾原伯大卿

孙应时

天下张廷尉,君王付老成。tiān xià zhāng tíng wèi,jūn wáng fù lǎo chéng。
不辞劳日夜,初岂为恩荣。bù cí láo rì yè,chū qǐ wèi ēn róng。
竹隐今年志,萱堂晚岁情。zhú yǐn jīn nián zhì,xuān táng wǎn suì qíng。
全归虽不恨,此段渺难平。quán guī suī bù hèn,cǐ duàn miǎo nán píng。

挽曾原伯大卿

孙应时

夙昔吾何幸,龙门获御公。sù xī wú hé xìng,lóng mén huò yù gōng。
青灯鸣夜雨,白发对春风。qīng dēng míng yè yǔ,bái fā duì chūn fēng。
契阔今安访,蹉跎愧所蒙。qì kuò jīn ān fǎng,cuō tuó kuì suǒ méng。
源流千古意,铅椠若为功。yuán liú qiān gǔ yì,qiān qiàn ruò wèi gōng。

送胡婿晋远赴义乌丞

孙应时

送子官何许,稽城十舍间。sòng zi guān hé xǔ,jī chéng shí shě jiān。
清心向松竹,洗眼更湖山。qīng xīn xiàng sōng zhú,xǐ yǎn gèng hú shān。
学问驹千里,功名豹一斑。xué wèn jū qiān lǐ,gōng míng bào yī bān。
明年经郑驿,助我悦慈颜。míng nián jīng zhèng yì,zhù wǒ yuè cí yán。

赠分水奚令

孙应时

分手桥门外,风尘二十年。fēn shǒu qiáo mén wài,fēng chén èr shí nián。
相逢非偶尔,话旧各依然。xiāng féng fēi ǒu ěr,huà jiù gè yī rán。
饮啄宁无地,穷通故有天。yǐn zhuó níng wú dì,qióng tōng gù yǒu tiān。
文书有馀力,心事约加鞭。wén shū yǒu yú lì,xīn shì yuē jiā biān。

赠淳安赵令

孙应时

吴越风声近,邾滕壤地邻。wú yuè fēng shēng jìn,zhū téng rǎng dì lín。
频书期面语,一见剧情亲。pín shū qī miàn yǔ,yī jiàn jù qíng qīn。
我本江海士,君真台阁人。wǒ běn jiāng hǎi shì,jūn zhēn tái gé rén。
莫忘今夕话,努力寿斯民。mò wàng jīn xī huà,nǔ lì shòu sī mín。

挽潘德夫左司

孙应时

家声高内史,国望凛冰翁。jiā shēng gāo nèi shǐ,guó wàng lǐn bīng wēng。
生长圣门学,周旋前辈风。shēng zhǎng shèng mén xué,zhōu xuán qián bèi fēng。
人才须用旧,士论雅期公。rén cái xū yòng jiù,shì lùn yǎ qī gōng。
不见朝宣室,秋山閟一宫。bù jiàn cháo xuān shì,qiū shān bì yī gōng。

挽潘德夫左司

孙应时

综理何精密,胸中故坦然。zōng lǐ hé jīng mì,xiōng zhōng gù tǎn rán。
爱民真为国,事世不欺天。ài mín zhēn wèi guó,shì shì bù qī tiān。
霜气星台表,春风竹马前。shuāng qì xīng tái biǎo,chūn fēng zhú mǎ qián。
湘江尽南海,遗绩尚千年。xiāng jiāng jǐn nán hǎi,yí jì shàng qiān nián。

挽潘德夫左司

孙应时

爱士风流古,翻书气味长。ài shì fēng liú gǔ,fān shū qì wèi zhǎng。
诗家入陶谢,书法到颜杨。shī jiā rù táo xiè,shū fǎ dào yán yáng。
竹石故无恙,人琴今则亡。zhú shí gù wú yàng,rén qín jīn zé wáng。
二龙天下秀,一一看增光。èr lóng tiān xià xiù,yī yī kàn zēng guāng。

挽潘德夫左司

孙应时

结发钦前辈,风流日渺然。jié fā qīn qián bèi,fēng liú rì miǎo rán。
从今我邻邑,不见此癯仙。cóng jīn wǒ lín yì,bù jiàn cǐ qú xiān。
揽辔范清诏,分符黄颍川。lǎn pèi fàn qīng zhào,fēn fú huáng yǐng chuān。
江湖终白首,那得尽公贤。jiāng hú zhōng bái shǒu,nà dé jǐn gōng xián。

挽潘德夫左司

孙应时

湖海归来近,山林兴故长。hú hǎi guī lái jìn,shān lín xīng gù zhǎng。
勇辞黄阁掾,却上白云乡。yǒng cí huáng gé yuàn,què shàng bái yún xiāng。
缥缈书楼壮,凄凉笔冢荒。piāo miǎo shū lóu zhuàng,qī liáng bǐ zhǒng huāng。
家声传二妙,公死未应亡。jiā shēng chuán èr miào,gōng sǐ wèi yīng wáng。
4941234567»