古诗词

挽十六叔父朝散其二

晁冲之

翰墨传名教,公深有世风。hàn mò chuán míng jiào,gōng shēn yǒu shì fēng。
斯文今乃丧,吾道亦何穷。sī wén jīn nǎi sàng,wú dào yì hé qióng。
埋玉嗟何及,挥金乐未终。mái yù jiē hé jí,huī jīn lè wèi zhōng。
子孙知心盛,断狱有阴功。zi sūn zhī xīn shèng,duàn yù yǒu yīn gōng。

晁冲之

晁冲之,宋代江西派诗人。生卒年不详。字叔用,早年字用道。济州巨野(今属山东)人。晁氏是北宋名门、文学世家。晁冲之的堂兄晁补之、晁说之、晁祯之都是当时有名的文学家。早年师从陈师道。绍圣(1094~1097)初,党争剧烈,兄弟辈多人遭谪贬放逐,他便在阳翟(今河南禹县)具茨山隐居,自号具茨。十多年后回到汴京,当权者欲加任用,拒不接受。终生不恋功名,授承务郎。他同吕本中为知交,来往密切。其子晁公武是《郡斋读书志》的作者。 晁冲之的作品>>

猜您喜欢

赠僧法一墨

晁冲之

黄山之巅百尺松,虬枝偃盖连群峰。huáng shān zhī diān bǎi chǐ sōng,qiú zhī yǎn gài lián qún fēng。
山神守护魑魅避,道人剪伐天为容。shān shén shǒu hù chī mèi bì,dào rén jiǎn fá tiān wèi róng。
扪崖踸踔篝火远,绝壁晻霭凝烟浓。mén yá chěn chuō gōu huǒ yuǎn,jué bì àn ǎi níng yān nóng。
玄霜霏霏玉杵下,捕麋煮角当严冬。xuán shuāng fēi fēi yù chǔ xià,bǔ mí zhǔ jiǎo dāng yán dōng。
阴房风日不可到,律琯吹尽灰无踪。yīn fáng fēng rì bù kě dào,lǜ guǎn chuī jǐn huī wú zōng。
小书细字著名姓,黄金照耀图双龙。xiǎo shū xì zì zhù míng xìng,huáng jīn zhào yào tú shuāng lóng。
守臣再拜选进日,九关有诏开重重。shǒu chén zài bài xuǎn jìn rì,jiǔ guān yǒu zhào kāi zhòng zhòng。
老儒偶得实天幸,千金更买无由逢。lǎo rú ǒu dé shí tiān xìng,qiān jīn gèng mǎi wú yóu féng。
上人澹泊何所好,工书草隶如飞蓬。shàng rén dàn pō hé suǒ hǎo,gōng shū cǎo lì rú fēi péng。
苦来求我惜不得,一酬十载相过从。kǔ lái qiú wǒ xī bù dé,yī chóu shí zài xiāng guò cóng。
君不见玉堂词人紫垣客,拜赐舞蹈黄罗封。jūn bù jiàn yù táng cí rén zǐ yuán kè,bài cì wǔ dǎo huáng luó fēng。
长安纸价犹未贵,江南江北山皆童。zhǎng ān zhǐ jià yóu wèi guì,jiāng nán jiāng běi shān jiē tóng。

法一以余所赠墨为不佳

晁冲之

上人好事世莫当,罗列四宝如文房。shàng rén hǎo shì shì mò dāng,luó liè sì bǎo rú wén fáng。
广交往往得奇物,有墨尺度如圭长。guǎng jiāo wǎng wǎng dé qí wù,yǒu mò chǐ dù rú guī zhǎng。
秋麋折角胶与力,春麝入脐煤生香。qiū mí zhé jiǎo jiāo yǔ lì,chūn shè rù qí méi shēng xiāng。
已将雪覆轻罗帕,更令花映红纱囊。yǐ jiāng xuě fù qīng luó pà,gèng lìng huā yìng hóng shā náng。
草堂老人不自料,亦藏一饼夸精妙。cǎo táng lǎo rén bù zì liào,yì cáng yī bǐng kuā jīng miào。
自言和璧持赠君,反为燕石遭讥诮。zì yán hé bì chí zèng jūn,fǎn wèi yàn shí zāo jī qiào。
呜呼万事孰不然,古今工拙那同调。wū hū wàn shì shú bù rán,gǔ jīn gōng zhuō nà tóng diào。
君不见当年诸李数不到廷宽,只今赐墨无老潘。jūn bù jiàn dāng nián zhū lǐ shù bù dào tíng kuān,zhǐ jīn cì mò wú lǎo pān。

复以承晏墨赠之

晁冲之

我闻江南墨官有诸奚,老超尚不如庭圭。wǒ wén jiāng nán mò guān yǒu zhū xī,lǎo chāo shàng bù rú tíng guī。
后来承晏复秀出,喧然父子名相齐。hòu lái chéng yàn fù xiù chū,xuān rán fù zi míng xiāng qí。
百年相传文断碎,仿佛尚见蛟龙背。bǎi nián xiāng chuán wén duàn suì,fǎng fú shàng jiàn jiāo lóng bèi。
电光属天星斗昏,雨痕倒海风云晦。diàn guāng shǔ tiān xīng dòu hūn,yǔ hén dào hǎi fēng yún huì。
却忆当年清暑殿,黄门侍立才人见。què yì dāng nián qīng shǔ diàn,huáng mén shì lì cái rén jiàn。
银钩洒落金花笺,牙床磨试红丝研。yín gōu sǎ luò jīn huā jiān,yá chuáng mó shì hóng sī yán。
同时书画三万轴,大徐小篆徐熙竹。tóng shí shū huà sān wàn zhóu,dà xú xiǎo zhuàn xú xī zhú。
御题四绝海内传,秘府毫芒惜如玉。yù tí sì jué hǎi nèi chuán,mì fǔ háo máng xī rú yù。
君不见建隆天子开国初,曹公受诏行扫除。jūn bù jiàn jiàn lóng tiān zi kāi guó chū,cáo gōng shòu zhào xíng sǎo chú。
王侯旧物人今得,更写西天贝叶书。wáng hóu jiù wù rén jīn dé,gèng xiě xī tiān bèi yè shū。

纪愁

晁冲之

北风吹我裳,夏潦漂我屋。běi fēng chuī wǒ shang,xià lǎo piāo wǒ wū。
牛羊践我稼,雀鼠耗我谷。niú yáng jiàn wǒ jià,què shǔ hào wǒ gǔ。
雪寒堕我指,雨淫疾我腹。xuě hán duò wǒ zhǐ,yǔ yín jí wǒ fù。
朝行桑榆间,秋序伤远目。cháo xíng sāng yú jiān,qiū xù shāng yuǎn mù。
莫涉水之涯,含沙中两足。mò shè shuǐ zhī yá,hán shā zhōng liǎng zú。
揽辔马病黄,伏轼舆脱輹。lǎn pèi mǎ bìng huáng,fú shì yú tuō fù。
陟山既见虎,还舍乃对鵩。zhì shān jì jiàn hǔ,hái shě nǎi duì fú。
一沐三握发,十饭九不肉。yī mù sān wò fā,shí fàn jiǔ bù ròu。
先生昔离垢,居士今耐辱。xiān shēng xī lí gòu,jū shì jīn nài rǔ。
饱闻戒畏涂,那知有沈陆。bǎo wén jiè wèi tú,nà zhī yǒu shěn lù。

四兄诸人皆用屋字诗送一上人余独留之

晁冲之

狺狺犬护门,喔喔鸡登屋。yín yín quǎn hù mén,ō ō jī dēng wū。
不疑故人来,但谓风敲竹。bù yí gù rén lái,dàn wèi fēng qiāo zhú。
孤僧雪中归,白马度堑谷。gū sēng xuě zhōng guī,bái mǎ dù qiàn gǔ。
坐久饭食讫,尚说毛发肃。zuò jiǔ fàn shí qì,shàng shuō máo fā sù。
吹灯燃湿薪,我起子就宿。chuī dēng rán shī xīn,wǒ qǐ zi jiù sù。
明日且复留,长安米如玉。míng rì qiě fù liú,zhǎng ān mǐ rú yù。

送一上人还滁州琅琊山

晁冲之

上人法一朝过我,问我作诗三昧门。shàng rén fǎ yī cháo guò wǒ,wèn wǒ zuò shī sān mèi mén。
我闻大士入词海,不起宴坐澄心源。wǒ wén dà shì rù cí hǎi,bù qǐ yàn zuò chéng xīn yuán。
禅波洞彻百渊底,法水荡涤诸尘根。chán bō dòng chè bǎi yuān dǐ,fǎ shuǐ dàng dí zhū chén gēn。
迅流速度超鬼国,到岸舍筏登昆仑。xùn liú sù dù chāo guǐ guó,dào àn shě fá dēng kūn lún。
无边草木悉妙药,一切禽鸟皆能言。wú biān cǎo mù xī miào yào,yī qiè qín niǎo jiē néng yán。
化身八万四千臂,神通转物如乾坤。huà shēn bā wàn sì qiān bì,shén tōng zhuǎn wù rú qián kūn。
山河大地悉自说,是身口意初不喧。shān hé dà dì xī zì shuō,shì shēn kǒu yì chū bù xuān。
世间何事在妙理,悟处不独非风幡。shì jiān hé shì zài miào lǐ,wù chù bù dú fēi fēng fān。
群鹅转颈感王子,佳人舞剑惊公孙。qún é zhuǎn jǐng gǎn wáng zi,jiā rén wǔ jiàn jīng gōng sūn。
风飘素练有飞势,雨注破屋空留痕。fēng piāo sù liàn yǒu fēi shì,yǔ zhù pò wū kōng liú hén。
惜哉数子枉玄解,但令笔画空腾骞。xī zāi shù zi wǎng xuán jiě,dàn lìng bǐ huà kōng téng qiān。
君看琅琊酿泉上,醉翁妙语今犹存。jūn kàn láng yá niàng quán shàng,zuì wēng miào yǔ jīn yóu cún。
向来溪壑不改色,青嶂尚属僧家园。xiàng lái xī hè bù gǎi sè,qīng zhàng shàng shǔ sēng jiā yuán。
君行到此知此意,辨才第二文中尊。jūn xíng dào cǐ zhī cǐ yì,biàn cái dì èr wén zhōng zūn。
西江一口尽可吸,云梦八九何劳吞。xī jiāng yī kǒu jǐn kě xī,yún mèng bā jiǔ hé láo tūn。
他年一瓣炉中香,此老与有法乳恩。tā nián yī bàn lú zhōng xiāng,cǐ lǎo yǔ yǒu fǎ rǔ ēn。

和十二兄五首

晁冲之

渊明诗百篇,无一不说酒。yuān míng shī bǎi piān,wú yī bù shuō jiǔ。
四顾宇宙间,独与此物厚。sì gù yǔ zhòu jiān,dú yǔ cǐ wù hòu。
子云苦家贫,日给或亡有。zi yún kǔ jiā pín,rì gěi huò wáng yǒu。
艰难识奇字,草玄至白首。jiān nán shí qí zì,cǎo xuán zhì bái shǒu。
时时载酒来,尚乃好事友。shí shí zài jiǔ lái,shàng nǎi hǎo shì yǒu。
吾兄斯人徒,性亦嗜醇酎。wú xiōng sī rén tú,xìng yì shì chún zhòu。
宁知俗士嫌,益觉儿女丑。níng zhī sú shì xián,yì jué ér nǚ chǒu。
孰云醉无度,婉婉春月柳。shú yún zuì wú dù,wǎn wǎn chūn yuè liǔ。
区区布肉论,迟速同一朽。qū qū bù ròu lùn,chí sù tóng yī xiǔ。
但看古圣贤,得如饮者不。dàn kàn gǔ shèng xián,dé rú yǐn zhě bù。

和十二兄五首

晁冲之

伯也今代豪,嗜诗如嗜酒。bó yě jīn dài háo,shì shī rú shì jiǔ。
赋多转遒劲,语老愈深厚。fù duō zhuǎn qiú jìn,yǔ lǎo yù shēn hòu。
尘言删不存,妙句元自有。chén yán shān bù cún,miào jù yuán zì yǒu。
白华忽补亡,关睢不为首。bái huá hū bǔ wáng,guān suī bù wèi shǒu。
埙篪起兄弟,珠玉到朋友。xūn chí qǐ xiōng dì,zhū yù dào péng yǒu。
吟咏九日菊,沉酣八月酎。yín yǒng jiǔ rì jú,chén hān bā yuè zhòu。
搜剔发清新,联翩杂奇丑。sōu tī fā qīng xīn,lián piān zá qí chǒu。
详味吁谟章,用意过杨柳。xiáng wèi xū mó zhāng,yòng yì guò yáng liǔ。
但使身愈穷,未信名可朽。dàn shǐ shēn yù qióng,wèi xìn míng kě xiǔ。
不知造物意,令作清庙不。bù zhī zào wù yì,lìng zuò qīng miào bù。

和十二兄五首

晁冲之

崎岖谪仙人,豪放一寓酒。qí qū zhé xiān rén,háo fàng yī yù jiǔ。
平生韩荆州,未识意已厚。píng shēng hán jīng zhōu,wèi shí yì yǐ hòu。
幕府强辟召,此例未见有。mù fǔ qiáng pì zhào,cǐ lì wèi jiàn yǒu。
书币入吾庐,鞍马望陇首。shū bì rù wú lú,ān mǎ wàng lǒng shǒu。
出处计已熟,不复讯交友。chū chù jì yǐ shú,bù fù xùn jiāo yǒu。
南山别何时,气尚若酣酎。nán shān bié hé shí,qì shàng ruò hān zhòu。
筹策屈大才,谈笑诛小丑。chóu cè qū dà cái,tán xiào zhū xiǎo chǒu。
戍角断落梅,羌笛起折柳。shù jiǎo duàn luò méi,qiāng dí qǐ zhé liǔ。
将军意未快,战士骨已朽。jiāng jūn yì wèi kuài,zhàn shì gǔ yǐ xiǔ。
请公入参谋,可用和戎不。qǐng gōng rù cān móu,kě yòng hé róng bù。

和十二兄五首

晁冲之

先生翰墨英,挥洒每被酒。xiān shēng hàn mò yīng,huī sǎ měi bèi jiǔ。
气凌苍柱穹,势压坤轴厚。qì líng cāng zhù qióng,shì yā kūn zhóu hòu。
俊拔今固无,妙绝古未有。jùn bá jīn gù wú,miào jué gǔ wèi yǒu。
惊鸾忽矫翼,奔马时骧首。jīng luán hū jiǎo yì,bēn mǎ shí xiāng shǒu。
高步禇薛流,下视钟王友。gāo bù zhě xuē liú,xià shì zhōng wáng yǒu。
好事随取之,所至具名酎。hǎo shì suí qǔ zhī,suǒ zhì jù míng zhòu。
简疏秦隶奇,谲怪夏篆丑。jiǎn shū qín lì qí,jué guài xià zhuàn chǒu。
么么张芝草,妩媚元和柳。me me zhāng zhī cǎo,wǔ mèi yuán hé liǔ。
载观碑籍存,尚恐金石朽。zài guān bēi jí cún,shàng kǒng jīn shí xiǔ。
未知太极成,有请于公不。wèi zhī tài jí chéng,yǒu qǐng yú gōng bù。

和十二兄五首

晁冲之

我家溱洧间,春水色如酒。wǒ jiā qín wěi jiān,chūn shuǐ sè rú jiǔ。
嵩少在吾旁,日夕意亦厚。sōng shǎo zài wú páng,rì xī yì yì hòu。
田园虽不广,幽兴随事有。tián yuán suī bù guǎng,yōu xīng suí shì yǒu。
药畦灌陈根,芋区采骈首。yào qí guàn chén gēn,yù qū cǎi pián shǒu。
春郊饷耕徒,秋社接酒友。chūn jiāo xiǎng gēng tú,qiū shè jiē jiǔ yǒu。
饱诵传家书,促酿供客酎。bǎo sòng chuán jiā shū,cù niàng gōng kè zhòu。
益知简易真,未愧疏拙丑。yì zhī jiǎn yì zhēn,wèi kuì shū zhuō chǒu。
迩来居东都,物色不见柳。ěr lái jū dōng dōu,wù sè bù jiàn liǔ。
造次遇摧折,荏苒及衰朽。zào cì yù cuī zhé,rěn rǎn jí shuāi xiǔ。
欲归便可尔,未知公果不。yù guī biàn kě ěr,wèi zhī gōng guǒ bù。

夷门行赠秦夷仲

晁冲之

君不见夷门客有侯嬴风,杀人白昼红尘中。jūn bù jiàn yí mén kè yǒu hóu yíng fēng,shā rén bái zhòu hóng chén zhōng。
京兆知名不敢捕,倚天长剑著崆峒。jīng zhào zhī míng bù gǎn bǔ,yǐ tiān zhǎng jiàn zhù kōng dòng。
同时结交三数公,联翩走马几马骢。tóng shí jié jiāo sān shù gōng,lián piān zǒu mǎ jǐ mǎ cōng。
仰天一笑万事空,入门宾客不复通。yǎng tiān yī xiào wàn shì kōng,rù mén bīn kè bù fù tōng。
起家簪笏明光宫。qǐ jiā zān hù míng guāng gōng。
呜呼男儿名重太山身如叶,手犯龙鳞心莫慑。wū hū nán ér míng zhòng tài shān shēn rú yè,shǒu fàn lóng lín xīn mò shè。
一生好色马相如,慷慨直辞犹谏猎。yī shēng hǎo sè mǎ xiāng rú,kāng kǎi zhí cí yóu jiàn liè。

次四兄雪夜韵

晁冲之

夏虫不知冰,越犬不识雪。xià chóng bù zhī bīng,yuè quǎn bù shí xuě。
我独冰雪间,肘见冠缨绝。wǒ dú bīng xuě jiān,zhǒu jiàn guān yīng jué。
青灯挂长檠,文字夜涉猎。qīng dēng guà zhǎng qíng,wén zì yè shè liè。
问米米已无,问酒酒已竭。wèn mǐ mǐ yǐ wú,wèn jiǔ jiǔ yǐ jié。
当时陶渊明,同日无此阙。dāng shí táo yuān míng,tóng rì wú cǐ quē。
置书忽不乐,面壁卧呕噎。zhì shū hū bù lè,miàn bì wò ǒu yē。
虫犬两不如,悲歌聊一发。chóng quǎn liǎng bù rú,bēi gē liáo yī fā。

书怀寄李相如

晁冲之

秋风吹畦蔬,农事亦已阑。qiū fēng chuī qí shū,nóng shì yì yǐ lán。
黄黄杞下菊,佳色尸冢间。huáng huáng qǐ xià jú,jiā sè shī zhǒng jiān。
我生复何如,憔悴尝照颜。wǒ shēng fù hé rú,qiáo cuì cháng zhào yán。
清晨戴星出,薄暮及目还。qīng chén dài xīng chū,báo mù jí mù hái。
肮脏二十载,老发羞儒冠。āng zàng èr shí zài,lǎo fā xiū rú guān。
天未有佳人,秀擢如芝兰。tiān wèi yǒu jiā rén,xiù zhuó rú zhī lán。
怃然念夙昔,风流得馀欢。wǔ rán niàn sù xī,fēng liú dé yú huān。
缅想蒲柳姿,与君同岁寒。miǎn xiǎng pú liǔ zī,yǔ jūn tóng suì hán。
一别事瓦裂,令人气如山。yī bié shì wǎ liè,lìng rén qì rú shān。

次韵集津兄会群从王敦素宿王立之园明日西征马上寄示诸人

晁冲之

秋高访幽居,风急桑未落。qiū gāo fǎng yōu jū,fēng jí sāng wèi luò。
天寒鸡犬静,地僻门巷阔。tiān hán jī quǎn jìng,dì pì mén xiàng kuò。
主人避世贤,自说久栖泊。zhǔ rén bì shì xián,zì shuō jiǔ qī pō。
呼儿出樽罍,梨栗亦不恶。hū ér chū zūn léi,lí lì yì bù è。
宾客四五人,谈笑动林薄。bīn kè sì wǔ rén,tán xiào dòng lín báo。
夜阑惨无欢,离忧倏中作。yè lán cǎn wú huān,lí yōu shū zhōng zuò。
伯也天下士,千金轻一诺。bó yě tiān xià shì,qiān jīn qīng yī nuò。
挥斥杨墨徒,正是邹鲁学。huī chì yáng mò tú,zhèng shì zōu lǔ xué。
如何但银鱼,生事了无托。rú hé dàn yín yú,shēng shì le wú tuō。
惜哉桃李姿,见笑葵与藿。xī zāi táo lǐ zī,jiàn xiào kuí yǔ huò。
鸡鸣驱车行,令人意参错。jī míng qū chē xíng,lìng rén yì cān cuò。
123«3456789