古诗词

戏谢漕食豆粥

李复

石泉清甘出山麓,瓦釜贮泉烹豆粥。shí quán qīng gān chū shān lù,wǎ fǔ zhù quán pēng dòu zhōu。
太行苦雾朝塞门,相与持杯暖寒腹。tài xíng kǔ wù cháo sāi mén,xiāng yǔ chí bēi nuǎn hán fù。
集仙学士著绣衣,瑞节前驱光照玉。jí xiān xué shì zhù xiù yī,ruì jié qián qū guāng zhào yù。
入境风生三十州,高廪临边溢红粟。rù jìng fēng shēng sān shí zhōu,gāo lǐn lín biān yì hóng sù。
公台深静兵卫严,部吏趋承冠履肃。gōng tái shēn jìng bīng wèi yán,bù lì qū chéng guān lǚ sù。
剪毛胡羊小耳肥,列瓮酿香浮蚁绿。jiǎn máo hú yáng xiǎo ěr féi,liè wèng niàng xiāng fú yǐ lǜ。
尽嫌豪侈彻丰俎,坐刻黳煤温冻足。jǐn xián háo chǐ chè fēng zǔ,zuò kè yī méi wēn dòng zú。
拥炉招客学僧禅,争听敲鱼醒睡目。yōng lú zhāo kè xué sēng chán,zhēng tīng qiāo yú xǐng shuì mù。
太师论诗歌蟋蟀,千载遗音流晋曲。tài shī lùn shī gē xī shuài,qiān zài yí yīn liú jìn qū。
何曾方丈裂饼多,武子琉璃蒸乳熟。hé céng fāng zhàng liè bǐng duō,wǔ zi liú lí zhēng rǔ shú。
只知齿颊快芳膻,岂料年龄愁嗜欲。zhǐ zhī chǐ jiá kuài fāng shān,qǐ liào nián líng chóu shì yù。
但能举钵厌饥肠,便觉古风亲土俗。dàn néng jǔ bō yàn jī cháng,biàn jué gǔ fēng qīn tǔ sú。
君不见锦帐匝地石季伦,又不见冰澌渡河刘文叔。jūn bù jiàn jǐn zhàng zā dì shí jì lún,yòu bù jiàn bīng sī dù hé liú wén shū。
灶间燎湿困滹沱,席上争先出金谷。zào jiān liáo shī kùn hū tuó,xí shàng zhēng xiān chū jīn gǔ。
岂惟暂饱济艰难,犹贵速成胜珠玉。qǐ wéi zàn bǎo jì jiān nán,yóu guì sù chéng shèng zhū yù。
昔人不愿五侯鲭,今我何知九鼎肉。xī rén bù yuàn wǔ hóu qīng,jīn wǒ hé zhī jiǔ dǐng ròu。
杜陵春晚把锄归,常喜朝盘堆苜蓿。dù líng chūn wǎn bǎ chú guī,cháng xǐ cháo pán duī mù xu。
莫嗟粗粝百年飧,且免祸盈鬼瞰屋。mò jiē cū lì bǎi nián sūn,qiě miǎn huò yíng guǐ kàn wū。

李复

宋京兆府长安人,字履中,世称潏水先生。神宗元丰二年进士。尝师张载。喜言兵事,于书无所不读,工诗文。累官中大夫、集贤殿修撰。徽宗崇宁中,为熙河转运使,以议边事不合罢。金兵入关中,起知秦州,空城无兵,遂遇害。有《潏水集》。 李复的作品>>

猜您喜欢

后园小池

李复

城陬荒僻自开锄,野性难忘水竹居。chéng zōu huāng pì zì kāi chú,yě xìng nán wàng shuǐ zhú jū。
岸侧星机支锦石,波心仙仗立红蕖。àn cè xīng jī zhī jǐn shí,bō xīn xiān zhàng lì hóng qú。
闲中有客唯来鹤,静去无竿不钓鱼。xián zhōng yǒu kè wéi lái hè,jìng qù wú gān bù diào yú。
八卦神灵今可问,玄夫时出御辎车。bā guà shén líng jīn kě wèn,xuán fū shí chū yù zī chē。

和韩丞相玉汝登见山阁

李复

丹青岌嶪冠鳌丘,地辟天开洗百忧。dān qīng jí yè guān áo qiū,dì pì tiān kāi xǐ bǎi yōu。
万窍倚空号一噫,八川盘野会千流。wàn qiào yǐ kōng hào yī yī,bā chuān pán yě huì qiān liú。
浮云晚日悲馀翠,废苑荒陵怨暮秋。fú yún wǎn rì bēi yú cuì,fèi yuàn huāng líng yuàn mù qiū。
自昔登临思善赋,高吟岂向世间求。zì xī dēng lín sī shàn fù,gāo yín qǐ xiàng shì jiān qiú。

游柏谷寺寄范君武

李复

绝塞初归喜浣休,东城送客偶成游。jué sāi chū guī xǐ huàn xiū,dōng chéng sòng kè ǒu chéng yóu。
山前欲访青兰若,林下初闻黄鷅鹠。shān qián yù fǎng qīng lán ruò,lín xià chū wén huáng lì liú。
双屦高穷溪水出,一身轻共野云浮。shuāng jù gāo qióng xī shuǐ chū,yī shēn qīng gòng yě yún fú。
寄声德操还能否,炊黍吾过为少留。jì shēng dé cāo hái néng fǒu,chuī shǔ wú guò wèi shǎo liú。

赋杜子美刘梦得遗事

李复

壁间石刻图经在,瀼外祠堂绘像真。bì jiān shí kè tú jīng zài,ráng wài cí táng huì xiàng zhēn。
秋去书怀传北客,归时遗曲祠蛮神。qiū qù shū huái chuán běi kè,guī shí yí qū cí mán shén。
十年口语投荒谪,千里兵戈下峡身。shí nián kǒu yǔ tóu huāng zhé,qiān lǐ bīng gē xià xiá shēn。
嗟我南来心迹似,临风把酒寄情亲。jiē wǒ nán lái xīn jì shì,lín fēng bǎ jiǔ jì qíng qīn。

王谷节推画草虫花竹求诗

李复

细羽争飞翠蔓长,窗间留影点绡光。xì yǔ zhēng fēi cuì màn zhǎng,chuāng jiān liú yǐng diǎn xiāo guāng。
宁知臂朽专蜩翼,但见心精妙楮芒。níng zhī bì xiǔ zhuān tiáo yì,dàn jiàn xīn jīng miào chǔ máng。
诗学虫鱼增旧谱,药图草木验仙方。shī xué chóng yú zēng jiù pǔ,yào tú cǎo mù yàn xiān fāng。
请君放笔开高臆,纵意云龙五色章。qǐng jūn fàng bǐ kāi gāo yì,zòng yì yún lóng wǔ sè zhāng。

王氏园置烛观梅

李复

堂前梅树花初遍,露坐看花对夕风。táng qián méi shù huā chū biàn,lù zuò kàn huā duì xī fēng。
苦恨夜收春色去,故移灯入素光中。kǔ hèn yè shōu chūn sè qù,gù yí dēng rù sù guāng zhōng。
乱争短发愁边白,清映衰颜酒后红。luàn zhēng duǎn fā chóu biān bái,qīng yìng shuāi yán jiǔ hòu hóng。
醉眼却来寻不见,只疑林月碎玲珑。zuì yǎn què lái xún bù jiàn,zhǐ yí lín yuè suì líng lóng。

依韵和秦倅陈无逸观梅

李复

渭水冰消意始回,肌肤玉雪本仙材。wèi shuǐ bīng xiāo yì shǐ huí,jī fū yù xuě běn xiān cái。
江南气暖常先见,陇坻山寒不易开。jiāng nán qì nuǎn cháng xiān jiàn,lǒng chí shān hán bù yì kāi。
二月莫伤春色晚,一枝岂待岭边来。èr yuè mò shāng chūn sè wǎn,yī zhī qǐ dài lǐng biān lái。
风光切莫轻流转,未放悲云画角哀。fēng guāng qiè mò qīng liú zhuǎn,wèi fàng bēi yún huà jiǎo āi。

观梅

李复

轥藉霜威欲断肌,傲霜挺挺发南枝。lìn jí shuāng wēi yù duàn jī,ào shuāng tǐng tǐng fā nán zhī。
微风披拂香来去,皎月勾添光陆离。wēi fēng pī fú xiāng lái qù,jiǎo yuè gōu tiān guāng lù lí。
已入鸾台弄妆手,犹存谷口出尘姿。yǐ rù luán tái nòng zhuāng shǒu,yóu cún gǔ kǒu chū chén zī。
苦无疏影横斜句,深愧林逋处士诗。kǔ wú shū yǐng héng xié jù,shēn kuì lín bū chù shì shī。

陈再有诗诮梅开晚戏酬

李复

漠漠飞香散不收,无言对客似含羞。mò mò fēi xiāng sàn bù shōu,wú yán duì kè shì hán xiū。
虽非雪里孤根暖,却免黄时细雨愁。suī fēi xuě lǐ gū gēn nuǎn,què miǎn huáng shí xì yǔ chóu。
争意竞先多浅俗,高情持重自风流。zhēng yì jìng xiān duō qiǎn sú,gāo qíng chí zhòng zì fēng liú。
一株又见垂垂发,肯学江边取次休。yī zhū yòu jiàn chuí chuí fā,kěn xué jiāng biān qǔ cì xiū。

和林次中五鬣松

李复

仙人五色鼎中丹,丹养松根叶不添。xiān rén wǔ sè dǐng zhōng dān,dān yǎng sōng gēn yè bù tiān。
云散细风梳碧缕,龙离远峤奋苍髯。yún sàn xì fēng shū bì lǚ,lóng lí yuǎn jiào fèn cāng rán。
雨衣铁涩封霜甲,露点珠明滴翠纤。yǔ yī tiě sè fēng shuāng jiǎ,lù diǎn zhū míng dī cuì xiān。
采酿春醪能愈疾,欲求方法检书签。cǎi niàng chūn láo néng yù jí,yù qiú fāng fǎ jiǎn shū qiān。

咏槐

李复

当年夹路绿参差,曾拥金舆拂羽旗。dāng nián jiā lù lǜ cān chà,céng yōng jīn yú fú yǔ qí。
得地偶逃斤斧幸,闻风非与雪霜期。dé dì ǒu táo jīn fǔ xìng,wén fēng fēi yǔ xuě shuāng qī。
犹残腊火燔空腹,时有惊雷起蠹枝。yóu cán là huǒ fán kōng fù,shí yǒu jīng léi qǐ dù zhī。
想见妖灵占上象,龟山猎罢旧都移。xiǎng jiàn yāo líng zhàn shàng xiàng,guī shān liè bà jiù dōu yí。

咏槐

李复

古槐疏惨倚颓墙,病叶先秋已半黄。gǔ huái shū cǎn yǐ tuí qiáng,bìng yè xiān qiū yǐ bàn huáng。
封植不知何岁月,雕零今困几风霜。fēng zhí bù zhī hé suì yuè,diāo líng jīn kùn jǐ fēng shuāng。
老根傍出人供爨,蠹腹多穿马系缰。lǎo gēn bàng chū rén gōng cuàn,dù fù duō chuān mǎ xì jiāng。
叹惜他年承爱赏,清阴曾借暑天凉。tàn xī tā nián chéng ài shǎng,qīng yīn céng jiè shǔ tiān liáng。

和进樱桃上宣谕近臣洛中今年进樱桃甚大当日分赐

李复

四月樱桃始烂红,拜章驰驿岁常同。sì yuè yīng táo shǐ làn hóng,bài zhāng chí yì suì cháng tóng。
留都旧事修邦贡,荐庙清朝广孝风。liú dōu jiù shì xiū bāng gòng,jiàn miào qīng cháo guǎng xiào fēng。
翠笼摘从西后苑,彩奁进入大明宫。cuì lóng zhāi cóng xī hòu yuàn,cǎi lián jìn rù dà míng gōng。
近臣曾见天颜喜,清晓分颁到省中。jìn chén céng jiàn tiān yán xǐ,qīng xiǎo fēn bān dào shěng zhōng。

和人汰竹

李复

与世论交独厌数,此君多冗岂无烦。yǔ shì lùn jiāo dú yàn shù,cǐ jūn duō rǒng qǐ wú fán。
欲期虚静延清影,莫懒芟除去恶根。yù qī xū jìng yán qīng yǐng,mò lǎn shān chú qù è gēn。
渐见远山开晻霭,更无繁鸟乱黄昏。jiàn jiàn yuǎn shān kāi àn ǎi,gèng wú fán niǎo luàn huáng hūn。
直须放手留闲地,别待春雷见子孙。zhí xū fàng shǒu liú xián dì,bié dài chūn léi jiàn zi sūn。

和人笋诗

李复

葛陂龙去已千年,每见遗孙出是间。gé bēi lóng qù yǐ qiān nián,měi jiàn yí sūn chū shì jiān。
未遇严霜怀节久,因生平地立身难。wèi yù yán shuāng huái jié jiǔ,yīn shēng píng dì lì shēn nán。
长崖气润云藏角,暗谷丛深雾养斑。zhǎng yá qì rùn yún cáng jiǎo,àn gǔ cóng shēn wù yǎng bān。
春晚向空重箨尽,却惊高意不能攀。chūn wǎn xiàng kōng zhòng tuò jǐn,què jīng gāo yì bù néng pān。