古诗词

南丰道中

黄文雷

此县闻天下,披图且万家。cǐ xiàn wén tiān xià,pī tú qiě wàn jiā。
螭头馀佛屋,鹿角卧江沙。chī tóu yú fú wū,lù jiǎo wò jiāng shā。
好与苏凋瘵,谁令息叹嗟。hǎo yǔ sū diāo zhài,shuí lìng xī tàn jiē。
春风多少意,残竹映疏花。chūn fēng duō shǎo yì,cán zhú yìng shū huā。

黄文雷

黄文雷,字希声,号看云,南城(今属江西)人。理宗淳祐十年(一二五○)进士,赵与■知临安,辟为酒官。舟归次严陵滩,溺死。有《看云小集》。事见明正德《建昌府志》卷一五。 黄文雷诗,以汲古阁影宋抄《南宋六十家小集》本为底本,校以清顾氏读画斋刊《南宋群贤小集》本(简称群贤集)及《两宋名贤小集》本(简称名贤集)。新辑集外诗附于卷末。 黄文雷的作品>>

猜您喜欢

绝句

黄文雷

琴剑平生叹薄游,云间春晚思如秋。qín jiàn píng shēng tàn báo yóu,yún jiān chūn wǎn sī rú qiū。
梦回月浸书窗冷,身在吴松江尽头。mèng huí yuè jìn shū chuāng lěng,shēn zài wú sōng jiāng jǐn tóu。

绝句

黄文雷

一室如窝且屈蟠,稍加糊幂得心宽。yī shì rú wō qiě qū pán,shāo jiā hú mì dé xīn kuān。
欲教禁足名安乐,只恐难支大暑寒。yù jiào jìn zú míng ān lè,zhǐ kǒng nán zhī dà shǔ hán。

绝句

黄文雷

莫怪人言济叔痴,东行西去又思归。mò guài rén yán jì shū chī,dōng xíng xī qù yòu sī guī。
儿童旧读从温故,一笑今朝到式微。ér tóng jiù dú cóng wēn gù,yī xiào jīn cháo dào shì wēi。

钱氏故园

黄文雷

几年闻此好名围,平地黔巫翠扫天。jǐ nián wén cǐ hǎo míng wéi,píng dì qián wū cuì sǎo tiān。
萧岸半摧林影暗,乱萤闲自点湖烟。xiāo àn bàn cuī lín yǐng àn,luàn yíng xián zì diǎn hú yān。

钱氏故园

黄文雷

中兴次辅巧玲珑,尚带承平艮岳风。zhōng xīng cì fǔ qiǎo líng lóng,shàng dài chéng píng gěn yuè fēng。
一朵庆云飞不去,游人眼冷夕阳中。yī duǒ qìng yún fēi bù qù,yóu rén yǎn lěng xī yáng zhōng。

读史感兴

黄文雷

人为五行精,二气相循环。rén wèi wǔ xíng jīng,èr qì xiāng xún huán。
阳明发天秀,隐约超龙蟠。yáng míng fā tiān xiù,yǐn yuē chāo lóng pán。
如何椒兰芳,苦厄萧艾繁。rú hé jiāo lán fāng,kǔ è xiāo ài fán。
良玉必火浴,利刃因崖刓。liáng yù bì huǒ yù,lì rèn yīn yá wán。
大钧虽无垠,岳降亦甚难。dà jūn suī wú yín,yuè jiàng yì shén nán。

读史感兴

黄文雷

空山有大木,琅玕叶敷腴。kōng shān yǒu dà mù,láng gān yè fū yú。
末至更摧落,岂复润朽株。mò zhì gèng cuī luò,qǐ fù rùn xiǔ zhū。
东西四百载,天明拱黄图。dōng xī sì bǎi zài,tiān míng gǒng huáng tú。
哀哀李杜死,诸贤亦沦胥。āi āi lǐ dù sǐ,zhū xián yì lún xū。
庸蜀反初燃,大厦终难扶。yōng shǔ fǎn chū rán,dà shà zhōng nán fú。
长怀追爽鸠,谁复来此居。zhǎng huái zhuī shuǎng jiū,shuí fù lái cǐ jū。

读史感兴

黄文雷

典午固薄德,南风扇群污。diǎn wǔ gù báo dé,nán fēng shàn qún wū。
痴儿各翻覆,血刃起相屠。chī ér gè fān fù,xuè rèn qǐ xiāng tú。
老羝作人语,海上生羊鱼。lǎo dī zuò rén yǔ,hǎi shàng shēng yáng yú。
山东二百州,白日栖群胡。shān dōng èr bǎi zhōu,bái rì qī qún hú。
更擅年代足,文皇受乾符。gèng shàn nián dài zú,wén huáng shòu qián fú。
泰少否则长,岂亦天意欤。tài shǎo fǒu zé zhǎng,qǐ yì tiān yì yú。

读史感兴

黄文雷

断鳌几何年,八极俨不动。duàn áo jǐ hé nián,bā jí yǎn bù dòng。
当是有枢纽,铁网络纤空。dāng shì yǒu shū niǔ,tiě wǎng luò xiān kōng。
偷儿睨斗柄,赤手掣天栋。tōu ér nì dòu bǐng,chì shǒu chè tiān dòng。
愁杀地上人,覆压万古痛。chóu shā dì shàng rén,fù yā wàn gǔ tòng。
书生见事浅,十算九不中。shū shēng jiàn shì qiǎn,shí suàn jiǔ bù zhōng。
岂徒书生罪,要与六籍共。qǐ tú shū shēng zuì,yào yǔ liù jí gòng。

读史感兴

黄文雷

子胡讥神仙,仙人轻薄俗。zi hú jī shén xiān,xiān rén qīng báo sú。
轩冕既非荣,刀锯况多辱。xuān miǎn jì fēi róng,dāo jù kuàng duō rǔ。
惟能小万物,是以超五欲。wéi néng xiǎo wàn wù,shì yǐ chāo wǔ yù。
栖琼得轻安,镂玉记华馥。qī qióng dé qīng ān,lòu yù jì huá fù。
一咏太始音,灵芝悟前夙。yī yǒng tài shǐ yīn,líng zhī wù qián sù。
小谪未可遗,裁书系鹤足。xiǎo zhé wèi kě yí,cái shū xì hè zú。

读史感兴

黄文雷

仙栖固多名,世但知蓬莱。xiān qī gù duō míng,shì dàn zhī péng lái。
九州复九州,广大莫可该。jiǔ zhōu fù jiǔ zhōu,guǎng dà mò kě gāi。
翩翩牧鹤童,巧笑如婴孩。piān piān mù hè tóng,qiǎo xiào rú yīng hái。
授我紫玄章,归路玉笛哀。shòu wǒ zǐ xuán zhāng,guī lù yù dí āi。
苍寒不可觅,但有清风来。cāng hán bù kě mì,dàn yǒu qīng fēng lái。
偪仄宁久居,浮生多尘埃。bī zè níng jiǔ jū,fú shēng duō chén āi。

和陶

黄文雷

志士方进身,恨不以羽飞。zhì shì fāng jìn shēn,hèn bù yǐ yǔ fēi。
束缚归山冈,竟为人所悲。shù fù guī shān gāng,jìng wèi rén suǒ bēi。
白杨夜萧萧,顾此何足依。bái yáng yè xiāo xiāo,gù cǐ hé zú yī。
百岁会有尽,智愚同所归。bǎi suì huì yǒu jǐn,zhì yú tóng suǒ guī。
奈此后之人,未老形已衰。nài cǐ hòu zhī rén,wèi lǎo xíng yǐ shuāi。
有酒不暇饮,而恐心事违。yǒu jiǔ bù xiá yǐn,ér kǒng xīn shì wéi。

和陶

黄文雷

林表有宿霭,谷鸟相啾喧。lín biǎo yǒu sù ǎi,gǔ niǎo xiāng jiū xuān。
听此心烦劳,启窗西南偏。tīng cǐ xīn fán láo,qǐ chuāng xī nán piān。
天气总未佳,白云生陇山。tiān qì zǒng wèi jiā,bái yún shēng lǒng shān。
欲访云间人,雨至或未还。yù fǎng yún jiān rén,yǔ zhì huò wèi hái。
拨灰书且住,首肯心中言。bō huī shū qiě zhù,shǒu kěn xīn zhōng yán。

和陶

黄文雷

黄河一再清,似是上古时。huáng hé yī zài qīng,shì shì shàng gǔ shí。
风雅久已降,后来无文辞。fēng yǎ jiǔ yǐ jiàng,hòu lái wú wén cí。
清风日沦落,世道皆如兹。qīng fēng rì lún luò,shì dào jiē rú zī。
工华不工实,此话我所疑。gōng huá bù gōng shí,cǐ huà wǒ suǒ yí。
文章有心印,昔人端不欺。wén zhāng yǒu xīn yìn,xī rén duān bù qī。
但恨智者少,吾亦少卑之。dàn hèn zhì zhě shǎo,wú yì shǎo bēi zhī。

和陶

黄文雷

上有碧松林,下有白石道。shàng yǒu bì sōng lín,xià yǒu bái shí dào。
中有学仙人,自号枯松老。zhōng yǒu xué xiān rén,zì hào kū sōng lǎo。
蜕身千岁馀,坐息如木槁。tuì shēn qiān suì yú,zuò xī rú mù gǎo。
面目剧严冷,但道空虚好。miàn mù jù yán lěng,dàn dào kōng xū hǎo。
袖出天甲书,意色轻鸿宝。xiù chū tiān jiǎ shū,yì sè qīng hóng bǎo。
此老诚可人,吾欲从师表。cǐ lǎo chéng kě rén,wú yù cóng shī biǎo。
601234