古诗词

遣兴

邓肃

醉中飞梦到神清,夜半高楼借水明。zuì zhōng fēi mèng dào shén qīng,yè bàn gāo lóu jiè shuǐ míng。
下瞰寒溪凝水晶,孺子相呼同濯缨。xià kàn hán xī níng shuǐ jīng,rú zi xiāng hū tóng zhuó yīng。
楼上天人百宝璎,瑞色天香充栋楹。lóu shàng tiān rén bǎi bǎo yīng,ruì sè tiān xiāng chōng dòng yíng。
步云一曲语春莺,千山洗空烟雾横。bù yún yī qū yǔ chūn yīng,qiān shān xǐ kōng yān wù héng。
酒醒帘外竹阴行,夜风更为芭蕉生。jiǔ xǐng lián wài zhú yīn xíng,yè fēng gèng wèi bā jiāo shēng。
愁肠起向谪仙呈,梦境凭君指顾成。chóu cháng qǐ xiàng zhé xiān chéng,mèng jìng píng jūn zhǐ gù chéng。
一开后堂花柳盈,香肌可万六出霙。yī kāi hòu táng huā liǔ yíng,xiāng jī kě wàn liù chū yīng。
佩玉步莲不自轻,寒眼那能更指令。pèi yù bù lián bù zì qīng,hán yǎn nà néng gèng zhǐ lìng。
春葱斜捧玉壶倾,真珠红滴浓无声。chūn cōng xié pěng yù hú qīng,zhēn zhū hóng dī nóng wú shēng。
一醉花间岂易营,归来十日寸心萦。yī zuì huā jiān qǐ yì yíng,guī lái shí rì cùn xīn yíng。
兰亭家风类帝京,为余亦复出花城。lán tíng jiā fēng lèi dì jīng,wèi yú yì fù chū huā chéng。
柳腰随风万里征,安焉不复数归程。liǔ yāo suí fēng wàn lǐ zhēng,ān yān bù fù shù guī chéng。
坐令铁心宋广平,夜揩醉眼赏梅英。zuò lìng tiě xīn sòng guǎng píng,yè kāi zuì yǎn shǎng méi yīng。
歌燕舞赵艺更精,遏云回雪未可评。gē yàn wǔ zhào yì gèng jīng,è yún huí xuě wèi kě píng。
人间不复数娥嬴,神仙游戏肉眼惊。rén jiān bù fù shù é yíng,shén xiān yóu xì ròu yǎn jīng。
我生不顾万钟荣,对花有酒即蓬瀛。wǒ shēng bù gù wàn zhōng róng,duì huā yǒu jiǔ jí péng yíng。
高会何须四者并,赤脚亦能写高情。gāo huì hé xū sì zhě bìng,chì jiǎo yì néng xiě gāo qíng。
最恨苏公世公卿,家声往往九夷倾。zuì hèn sū gōng shì gōng qīng,jiā shēng wǎng wǎng jiǔ yí qīng。
风流阵中却寝兵,酒瓯但借邻姬擎。fēng liú zhèn zhōng què qǐn bīng,jiǔ ōu dàn jiè lín jī qíng。
何日高堂钟鼓鸣,如我心醉如春酲。hé rì gāo táng zhōng gǔ míng,rú wǒ xīn zuì rú chūn chéng。

邓肃

宋南剑州沙县人,字志宏。徽宗时入太学。时贡花石纲,肃赋诗言守令搜求扰民,被摒出学。钦宗立,授鸿胪寺簿。金兵攻宋,受命诣金营,留五十日而还。后擢右正言,不三月,连上二十疏,言皆切当,多见采纳。李纲罢相,上疏争之,触怒执政,罢归。有《栟榈集》。 邓肃的作品>>

猜您喜欢

再次韵谢之

邓肃

昌黎论佛骨,南行气亦壮。chāng lí lùn fú gǔ,nán xíng qì yì zhuàng。
献书请镂玉,却起北归望。xiàn shū qǐng lòu yù,què qǐ běi guī wàng。
香山最风流,诗酒事夷旷。xiāng shān zuì fēng liú,shī jiǔ shì yí kuàng。
那知闻琵琶,泪溅九江浪。nà zhī wén pí pá,lèi jiàn jiǔ jiāng làng。
此身苦海中,风波随荡漾。cǐ shēn kǔ hǎi zhōng,fēng bō suí dàng yàng。
妄见分南北,无乃眼中障。wàng jiàn fēn nán běi,wú nǎi yǎn zhōng zhàng。
嗟我果何人,楚狂本天放。jiē wǒ guǒ hé rén,chǔ kuáng běn tiān fàng。
外物不须论,有身今已长。wài wù bù xū lùn,yǒu shēn jīn yǐ zhǎng。
斥归水云乡,日醉莲花酿。chì guī shuǐ yún xiāng,rì zuì lián huā niàng。
茗饮过陆羽,禅悦得文畅。míng yǐn guò lù yǔ,chán yuè dé wén chàng。
安此更何求,万里脱毡帐。ān cǐ gèng hé qiú,wàn lǐ tuō zhān zhàng。
死生则置之,北邙岂俱瘴。sǐ shēng zé zhì zhī,běi máng qǐ jù zhàng。
使君怜我愚,了无逐客怆。shǐ jūn lián wǒ yú,le wú zhú kè chuàng。
谓我耕白云,不独齐眉饷。wèi wǒ gēng bái yún,bù dú qí méi xiǎng。
诗来觅欢处,光芒不可仰。shī lái mì huān chù,guāng máng bù kě yǎng。
欲醉桃李春,那忧贝锦谤。yù zuì táo lǐ chūn,nà yōu bèi jǐn bàng。
赤脚敢云无,社舞非时尚。chì jiǎo gǎn yún wú,shè wǔ fēi shí shàng。
侯门列蛾眉,一见吾其傥。hóu mén liè é méi,yī jiàn wú qí tǎng。
抛砖此当先,积薪君在上。pāo zhuān cǐ dāng xiān,jī xīn jūn zài shàng。
更为李与苏,两家按新唱。gèng wèi lǐ yǔ sū,liǎng jiā àn xīn chàng。

第四章兼简其子

邓肃

虱卜虽萧条,虎筮固豪壮。shī bo suī xiāo tiáo,hǔ shì gù háo zhuàng。
要皆有得失,未息胸中望。yào jiē yǒu dé shī,wèi xī xiōng zhōng wàng。
那知方寸地,太空等虚旷。nà zhī fāng cùn dì,tài kōng děng xū kuàng。
川逝水不流,石高风自浪。chuān shì shuǐ bù liú,shí gāo fēng zì làng。
郑五相府荣,谢三渔舟漾。zhèng wǔ xiāng fǔ róng,xiè sān yú zhōu yàng。
穷达安在哉,但瞒肉眼障。qióng dá ān zài zāi,dàn mán ròu yǎn zhàng。
鼓瑟铿尔舍,扶杖曝然放。gǔ sè kēng ěr shě,fú zhàng pù rán fàng。
在我本不亏,底处更求长。zài wǒ běn bù kuī,dǐ chù gèng qiú zhǎng。
独挂百钱游,无人捉私酿。dú guà bǎi qián yóu,wú rén zhuō sī niàng。
醉归一腹春,满纸挥琴畅。zuì guī yī fù chūn,mǎn zhǐ huī qín chàng。
珍重江左王,德卲宜绛帐。zhēn zhòng jiāng zuǒ wáng,dé shào yí jiàng zhàng。
天遣千里来,不顾闽山瘴。tiān qiǎn qiān lǐ lái,bù gù mǐn shān zhàng。
人言臭味同,政可慰悽怆。rén yán chòu wèi tóng,zhèng kě wèi qī chuàng。
谁知金玉予,诗成即相饷。shuí zhī jīn yù yǔ,shī chéng jí xiāng xiǎng。
笔力到天心,开卷人争仰。bǐ lì dào tiān xīn,kāi juǎn rén zhēng yǎng。
但勿赋兔葵,小儿易生谤。dàn wù fù tù kuí,xiǎo ér yì shēng bàng。
献之诗更奇,句法晋宋尚。xiàn zhī shī gèng qí,jù fǎ jìn sòng shàng。
从渠得精深,嗟余真恍傥。cóng qú dé jīng shēn,jiē yú zhēn huǎng tǎng。
何当日相从,烦君更语上。hé dāng rì xiāng cóng,fán jūn gèng yǔ shàng。
径追太古风,三叹聊十唱。jìng zhuī tài gǔ fēng,sān tàn liáo shí chàng。

荔子

邓肃

荔子有佳品,乃在府城东。lì zi yǒu jiā pǐn,nǎi zài fǔ chéng dōng。
我来方秀发,黄云几万重。wǒ lái fāng xiù fā,huáng yún jǐ wàn zhòng。
遥知香味色,已具碎花中。yáo zhī xiāng wèi sè,yǐ jù suì huā zhōng。
凭栏一念足,不食意自充。píng lán yī niàn zú,bù shí yì zì chōng。
人世如梦耳,当体色即空。rén shì rú mèng ěr,dāng tǐ sè jí kōng。
谓是为真实,便可侑千钟。wèi shì wèi zhēn shí,biàn kě yòu qiān zhōng。
谓是为非实,真饱亦何从。wèi shì wèi fēi shí,zhēn bǎo yì hé cóng。
虚实两无有,楼高雨蒙蒙。xū shí liǎng wú yǒu,lóu gāo yǔ méng méng。

避地山谷

邓肃

大禹不到处,石壁谁凿开。dà yǔ bù dào chù,shí bì shuí záo kāi。
云端欲相搏,飞出白云来。yún duān yù xiāng bó,fēi chū bái yún lái。
馀沫乱飞雪,雄声敌春雷。yú mò luàn fēi xuě,xióng shēng dí chūn léi。
溯流涌百尺,银山陟崔嵬。sù liú yǒng bǎi chǐ,yín shān zhì cuī wéi。
顾我虽逐客,解雨已春回。gù wǒ suī zhú kè,jiě yǔ yǐ chūn huí。
嗟此天尽处,胡为乎来哉。jiē cǐ tiān jǐn chù,hú wèi hū lái zāi。
萱堂有垂白,蓬室纷提孩。xuān táng yǒu chuí bái,péng shì fēn tí hái。
内外三百指,奔窜若为怀。nèi wài sān bǎi zhǐ,bēn cuàn ruò wèi huái。
我疑云水间,亦有天下才。wǒ yí yún shuǐ jiān,yì yǒu tiān xià cái。
何时日三锡,一振纪律颓。hé shí rì sān xī,yī zhèn jì lǜ tuí。
羲和傥中天,六合无氛埃。xī hé tǎng zhōng tiān,liù hé wú fēn āi。
鼠壤与蚁穴,不风当自摧。shǔ rǎng yǔ yǐ xué,bù fēng dāng zì cuī。
坐令陋巷中,依旧乐颜回。zuò lìng lòu xiàng zhōng,yī jiù lè yán huí。
亦能书夷狄,朝会叩天阶。yì néng shū yí dí,cháo huì kòu tiān jiē。

南归醉题家圃二首

邓肃

填海我如精卫,当车人笑螳螂。tián hǎi wǒ rú jīng wèi,dāng chē rén xiào táng láng。
六合群黎有补,一身万段何妨。liù hé qún lí yǒu bǔ,yī shēn wàn duàn hé fáng。

南归醉题家圃二首

邓肃

近辅暴迫狼虎,圣君德大乾坤。jìn fǔ bào pò láng hǔ,shèng jūn dé dà qián kūn。
万里去黄金阙,一杯得杏花村。wàn lǐ qù huáng jīn quē,yī bēi dé xìng huā cūn。