古诗词

送同年王殿丞知鄞县

刘敞

同日大梁客,共登青云梯。tóng rì dà liáng kè,gòng dēng qīng yún tī。
逢时方跃马,从政暂驱鸡。féng shí fāng yuè mǎ,cóng zhèng zàn qū jī。
万水会东海,千岩开郯溪。wàn shuǐ huì dōng hǎi,qiān yán kāi tán xī。
远游观益壮,肯为簿书迷。yuǎn yóu guān yì zhuàng,kěn wèi bù shū mí。

刘敞

宋临江军新喻人,字原父,号公是。仁宗庆历六年进士。历吏部南曹、知制诰。奉使契丹,熟知其山川地理,契丹人称服。出知扬州,徙郓州兼京东西路安抚使,旋召为纠察在京刑狱及修玉牒,谏阻仁宗受群臣所上尊号。以言事与台谏相忤,出知永兴军,岁余因病召还。复求外,官终判南京御史台。学问博洽,长于《春秋》学,不拘传注,开宋人评议汉儒先声。有《春权权衡》、《七经小传》、《公是集》等,又与弟刘放、子刘奉世合著《汉书标注》。 刘敞的作品>>

猜您喜欢

杂诗二十二首

刘敞

伯夷逃西山,尼父居九夷。bó yí táo xī shān,ní fù jū jiǔ yí。
世苟不我用,我方从此辞。shì gǒu bù wǒ yòng,wǒ fāng cóng cǐ cí。
道悠岂忌远,义丰不云饥。dào yōu qǐ jì yuǎn,yì fēng bù yún jī。
世非乏贤士,为问从者谁。shì fēi fá xián shì,wèi wèn cóng zhě shuí。
由也实好勇,叔齐固同时。yóu yě shí hǎo yǒng,shū qí gù tóng shí。
舍此乃无人,籧篨而戚施。shě cǐ nǎi wú rén,qú chú ér qī shī。
远矣千岁后,怆焉我心悲。yuǎn yǐ qiān suì hòu,chuàng yān wǒ xīn bēi。

杂诗二十二首

刘敞

道薄德亦散,功名为时须。dào báo dé yì sàn,gōng míng wèi shí xū。
用力世所贤,守正众云愚。yòng lì shì suǒ xián,shǒu zhèng zhòng yún yú。
智者竞蒿目,小人复迩图。zhì zhě jìng hāo mù,xiǎo rén fù ěr tú。
悠悠三季后,此风益已渝。yōu yōu sān jì hòu,cǐ fēng yì yǐ yú。
安知治未病,舐痔而多车。ān zhī zhì wèi bìng,shì zhì ér duō chē。
尧舜无能名,越哉巳矣夫。yáo shùn wú néng míng,yuè zāi sì yǐ fū。

杂诗二十二首

刘敞

雍门妙弦歌,哀响激人耳。yōng mén miào xián gē,āi xiǎng jī rén ěr。
伟哉孟尝君,慷慨泪如水。wěi zāi mèng cháng jūn,kāng kǎi lèi rú shuǐ。
当生复念死,谁谓悲能已。dāng shēng fù niàn sǐ,shuí wèi bēi néng yǐ。
丝桐信感人,世固乏之子。sī tóng xìn gǎn rén,shì gù fá zhī zi。

杂诗二十二首

刘敞

昔者有化人,来集周王庭。xī zhě yǒu huà rén,lái jí zhōu wáng tíng。
咫尺逝万里,顷刻超百龄。zhǐ chǐ shì wàn lǐ,qǐng kè chāo bǎi líng。
五音荡心神,耳乱不可听。wǔ yīn dàng xīn shén,ěr luàn bù kě tīng。
众采眩其目,不分丹与青。zhòng cǎi xuàn qí mù,bù fēn dān yǔ qīng。
飘鹞惑真伪,恍忽迷窈冥。piāo yào huò zhēn wěi,huǎng hū mí yǎo míng。
驰思八极表,讵知日与星。chí sī bā jí biǎo,jù zhī rì yǔ xīng。
未尝出户牖,自疑涉天廷。wèi cháng chū hù yǒu,zì yí shè tiān tíng。
左右莫觉悟,兀然殆遗形。zuǒ yòu mò jué wù,wù rán dài yí xíng。
祈招作悲歌,圣贤用为经。qí zhāo zuò bēi gē,shèng xián yòng wèi jīng。

杂诗二十二首

刘敞

翩翩丹穴鸟,志在万里外。piān piān dān xué niǎo,zhì zài wàn lǐ wài。
营营持罦叟,何事守蒿艾。yíng yíng chí fú sǒu,hé shì shǒu hāo ài。
声音可得闻,羽翮不能害。shēng yīn kě dé wén,yǔ hé bù néng hài。
嗟彼雉与兔,首身自此碎。jiē bǐ zhì yǔ tù,shǒu shēn zì cǐ suì。

咏古诗十二首

刘敞

虹蜺明西方,五色相属联。hóng ní míng xī fāng,wǔ sè xiāng shǔ lián。
浮云万里来,泱郁天宇间。fú yún wàn lǐ lái,yāng yù tiān yǔ jiān。
白日晦无象,盛阳变为寒。bái rì huì wú xiàng,shèng yáng biàn wèi hán。
洚水弥九土,陵谷相贸迁。jiàng shuǐ mí jiǔ tǔ,líng gǔ xiāng mào qiān。
盈虚叵前测,物理有固然。yíng xū pǒ qián cè,wù lǐ yǒu gù rán。

咏古诗十二首

刘敞

长离乘风起,四顾求所栖。zhǎng lí chéng fēng qǐ,sì gù qiú suǒ qī。
路穷临苍梧,复排层霄飞。lù qióng lín cāng wú,fù pái céng xiāo fēi。
岂不愿安处,不知所可依。qǐ bù yuàn ān chù,bù zhī suǒ kě yī。
罾缴充径隧,鸱枭正鸣悲。zēng jiǎo chōng jìng suì,chī xiāo zhèng míng bēi。
瞑夫抱同律,旷绝将何希。míng fū bào tóng lǜ,kuàng jué jiāng hé xī。

咏古诗十二首

刘敞

赵国弃鸣犊,孔圣为之回。zhào guó qì míng dú,kǒng shèng wèi zhī huí。
西伯善养老,伯夷以为归。xī bó shàn yǎng lǎo,bó yí yǐ wèi guī。
驰驱西楚郊,徘徊太皞墟。chí qū xī chǔ jiāo,pái huái tài hào xū。
周汉多封君,不祀既忽诸。zhōu hàn duō fēng jūn,bù sì jì hū zhū。
三坟基皇德,八索总道枢。sān fén jī huáng dé,bā suǒ zǒng dào shū。
若人岂欺我,虞夏亦典谟。ruò rén qǐ qī wǒ,yú xià yì diǎn mó。
万里如浮云,古风讫无馀。wàn lǐ rú fú yún,gǔ fēng qì wú yú。
往矣不可追,喟然为踌躇。wǎng yǐ bù kě zhuī,kuì rán wèi chóu chú。

咏古诗十二首

刘敞

游鳞泳泉下,黄鹄巢林端。yóu lín yǒng quán xià,huáng gǔ cháo lín duān。
得失不相及,天理庸自全。dé shī bù xiāng jí,tiān lǐ yōng zì quán。
有虞垂衣裳,西母献厥环。yǒu yú chuí yī shang,xī mǔ xiàn jué huán。
周穆宾昆丘,车辙万里间。zhōu mù bīn kūn qiū,chē zhé wàn lǐ jiān。
宗庙颓为墟,阊阖不可攀。zōng miào tuí wèi xū,chāng hé bù kě pān。
祈招作悲诗,万里用为叹。qí zhāo zuò bēi shī,wàn lǐ yòng wèi tàn。

咏古诗十二首

刘敞

灵山生神芝,一年再三秀。líng shān shēng shén zhī,yī nián zài sān xiù。
绚彩夺霞露,荧煌寄岩岫。xuàn cǎi duó xiá lù,yíng huáng jì yán xiù。
真人劝我餐,可以跻万寿。zhēn rén quàn wǒ cān,kě yǐ jī wàn shòu。
自古王子乔,秘此莫轻授。zì gǔ wáng zi qiáo,mì cǐ mò qīng shòu。
采之岂辞远,时逝不可又。cǎi zhī qǐ cí yuǎn,shí shì bù kě yòu。
岁晏怀所思,终焉不盈袖。suì yàn huái suǒ sī,zhōng yān bù yíng xiù。

咏古诗十二首

刘敞

元钧运洪炉,昼夜不少停。yuán jūn yùn hóng lú,zhòu yè bù shǎo tíng。
万物更相禅,一气纷异形。wàn wù gèng xiāng chán,yī qì fēn yì xíng。
驹掇出灶下,久竹为青宁。jū duō chū zào xià,jiǔ zhú wèi qīng níng。
孰知范氏牺,晚就南亩耕。shú zhī fàn shì xī,wǎn jiù nán mǔ gēng。
至人友造化,逝与一世冥。zhì rén yǒu zào huà,shì yǔ yī shì míng。
善恶故不屑,宠辱何足惊。shàn è gù bù xiè,chǒng rǔ hé zú jīng。

咏古诗十二首

刘敞

东游沧海滨,回首面大荒。dōng yóu cāng hǎi bīn,huí shǒu miàn dà huāng。
豁达三齐风,连山郁苍苍。huō dá sān qí fēng,lián shān yù cāng cāng。
在汉田横氏,不忍南面王。zài hàn tián héng shì,bù rěn nán miàn wáng。
磊落五百贤,从死忽若亡。lěi luò wǔ bǎi xián,cóng sǐ hū ruò wáng。
壮士不必成,令名固为长。zhuàng shì bù bì chéng,lìng míng gù wèi zhǎng。
异体同一心,万年尚耿光。yì tǐ tóng yī xīn,wàn nián shàng gěng guāng。

咏古诗十二首

刘敞

天道不可闻,自昔孔子徒。tiān dào bù kě wén,zì xī kǒng zi tú。
籍籍秦汉间,将非愚且诬。jí jí qín hàn jiān,jiāng fēi yú qiě wū。
大河决东郡,火德以为符。dà hé jué dōng jùn,huǒ dé yǐ wèi fú。
哀哉冀州壤,兆民散为鱼。āi zāi jì zhōu rǎng,zhào mín sàn wèi yú。
公孙虽前觉,执政疾鲁儒。gōng sūn suī qián jué,zhí zhèng jí lǔ rú。
世无异物神,终竟遗泥涂。shì wú yì wù shén,zhōng jìng yí ní tú。

咏古诗十二首

刘敞

苌弘谋周室,愤血死犹碧。cháng hóng móu zhōu shì,fèn xuè sǐ yóu bì。
子胥殒吴门,江水为之逆。zi xū yǔn wú mén,jiāng shuǐ wèi zhī nì。
精能动天地,忠不谕两国。jīng néng dòng tiān dì,zhōng bù yù liǎng guó。
九鼎既西逝,姑苏亦东侧。jiǔ dǐng jì xī shì,gū sū yì dōng cè。
偷容习为俗,万世未遽易。tōu róng xí wèi sú,wàn shì wèi jù yì。
形势驱使然,生民岂恶直。xíng shì qū shǐ rán,shēng mín qǐ è zhí。

咏古诗十二首

刘敞

麒麟不可羁,安得书春秋。qí lín bù kě jī,ān dé shū chūn qiū。
凤凰云难致,孰使鸣岐周。fèng huáng yún nán zhì,shú shǐ míng qí zhōu。
无田于甫田,岁月忽已遒。wú tián yú fǔ tián,suì yuè hū yǐ qiú。
如非行迈谋,自宜道路修。rú fēi xíng mài móu,zì yí dào lù xiū。
安知吹鸣律,燕谷成良畴。ān zhī chuī míng lǜ,yàn gǔ chéng liáng chóu。
不见托秋驾,昆墟亦能游。bù jiàn tuō qiū jià,kūn xū yì néng yóu。