古诗词

岸旁倒树

刘敞

沧洲老树生几秋,干如墨龙根紫虬。cāng zhōu lǎo shù shēng jǐ qiū,gàn rú mò lóng gēn zǐ qiú。
雨水摧激势突兀,夭矫出饮沧江流。yǔ shuǐ cuī jī shì tū wù,yāo jiǎo chū yǐn cāng jiāng liú。
危不见持颠不扶,萧萧生意令人愁。wēi bù jiàn chí diān bù fú,xiāo xiāo shēng yì lìng rén chóu。
岂无耕夫与过客,暂时憩尔行则休。qǐ wú gēng fū yǔ guò kè,zàn shí qì ěr xíng zé xiū。
西风八月海水飞,枯槎昔曾凌斗牛。xī fēng bā yuè hǎi shuǐ fēi,kū chá xī céng líng dòu niú。
恐尔漂零未终极,挂帆欲去仍回头。kǒng ěr piāo líng wèi zhōng jí,guà fān yù qù réng huí tóu。

刘敞

宋临江军新喻人,字原父,号公是。仁宗庆历六年进士。历吏部南曹、知制诰。奉使契丹,熟知其山川地理,契丹人称服。出知扬州,徙郓州兼京东西路安抚使,旋召为纠察在京刑狱及修玉牒,谏阻仁宗受群臣所上尊号。以言事与台谏相忤,出知永兴军,岁余因病召还。复求外,官终判南京御史台。学问博洽,长于《春秋》学,不拘传注,开宋人评议汉儒先声。有《春权权衡》、《七经小传》、《公是集》等,又与弟刘放、子刘奉世合著《汉书标注》。 刘敞的作品>>

猜您喜欢

四望楼二首

刘敞

展步乘幽兴,登临当远游。zhǎn bù chéng yōu xīng,dēng lín dāng yuǎn yóu。
凉轩不用扇,高树自知秋。liáng xuān bù yòng shàn,gāo shù zì zhī qiū。
月出潮声涌,云生岳色浮。yuè chū cháo shēng yǒng,yún shēng yuè sè fú。
旅怀虽易失,无奈角声愁。lǚ huái suī yì shī,wú nài jiǎo shēng chóu。

中元雨后招两漕

刘敞

积水吾山溢,轻风汶筱秋。jī shuǐ wú shān yì,qīng fēng wèn xiǎo qiū。
微凉禁鲁酒,清唱发齐讴。wēi liáng jìn lǔ jiǔ,qīng chàng fā qí ōu。
小雨何须急,高云更肯留。xiǎo yǔ hé xū jí,gāo yún gèng kěn liú。
知公兴不浅,能醉月边楼。zhī gōng xīng bù qiǎn,néng zuì yuè biān lóu。

小雨朝归东轩

刘敞

小雨车马息,微风窗户虚。xiǎo yǔ chē mǎ xī,wēi fēng chuāng hù xū。
尘埃顷洒扫,蝇蚋一讴除。chén āi qǐng sǎ sǎo,yíng ruì yī ōu chú。
高枕华胥梦,忘言藏室书。gāo zhěn huá xū mèng,wàng yán cáng shì shū。
不知吾丧我,安更问其馀。bù zhī wú sàng wǒ,ān gèng wèn qí yú。

雨中北轩

刘敞

草树朱明晚,云霓白日颓。cǎo shù zhū míng wǎn,yún ní bái rì tuí。
幽居谁与适,山鸟独无猜。yōu jū shuí yǔ shì,shān niǎo dú wú cāi。
蠹实危将堕,衰花冷自开。dù shí wēi jiāng duò,shuāi huā lěng zì kāi。
秋光殊不意,顿入眼前来。qiū guāng shū bù yì,dùn rù yǎn qián lái。

西郊候客

刘敞

西郊逢故人,倾盖暂相亲。xī jiāo féng gù rén,qīng gài zàn xiāng qīn。
车马有行色,衣裳栖洛尘。chē mǎ yǒu xíng sè,yī shang qī luò chén。
问筇出冉笮,询道自峨岷。wèn qióng chū rǎn zé,xún dào zì é mín。
却话别时意,悠然已四春。què huà bié shí yì,yōu rán yǐ sì chūn。

中秋月榭饮会

刘敞

清秋望不极,凉月夜还新。qīng qiū wàng bù jí,liáng yuè yè hái xīn。
河汉初无际,山川共绝尘。hé hàn chū wú jì,shān chuān gòng jué chén。
举杯光可挹,起舞影相亲。jǔ bēi guāng kě yì,qǐ wǔ yǐng xiāng qīn。
此兴何曾浅,风流忆古人。cǐ xīng hé céng qiǎn,fēng liú yì gǔ rén。

独行

刘敞

南山半云雨,天气杂暄寒。nán shān bàn yún yǔ,tiān qì zá xuān hán。
野兴宜独往,春愁无定端。yě xīng yí dú wǎng,chūn chóu wú dìng duān。
鸟声来静听,柳色入遥看。niǎo shēng lái jìng tīng,liǔ sè rù yáo kàn。
却谢芳樽酒,悠悠谁与欢。què xiè fāng zūn jiǔ,yōu yōu shuí yǔ huān。

石少傅致仕

刘敞

独持子房计,欲伴赤松仙。dú chí zi fáng jì,yù bàn chì sōng xiān。
犹行少傅事,更觉大夫贤。yóu xíng shǎo fù shì,gèng jué dà fū xián。
诏策容就问,子孙随拜前。zhào cè róng jiù wèn,zi sūn suí bài qián。
顾嫌越相国,远泛五湖船。gù xián yuè xiāng guó,yuǎn fàn wǔ hú chuán。

望沙楼

刘敞

朱轩映粉堞,遥出夕阳中。zhū xuān yìng fěn dié,yáo chū xī yáng zhōng。
云雨通巫峡,江山入楚宫。yún yǔ tōng wū xiá,jiāng shān rù chǔ gōng。
登临馀壮观,潇洒向雄风。dēng lín yú zhuàng guān,xiāo sǎ xiàng xióng fēng。
万事随陵谷,滔滔水向东。wàn shì suí líng gǔ,tāo tāo shuǐ xiàng dōng。

杨子寺送彦猷阁老去年四月某别彦猷于京师到今适期年矣

刘敞

一年再远别,尘世令人嗟。yī nián zài yuǎn bié,chén shì lìng rén jiē。
况复江湖永,空惊鬓发华。kuàng fù jiāng hú yǒng,kōng jīng bìn fā huá。
青山浮海上,远水即天涯。qīng shān fú hǎi shàng,yuǎn shuǐ jí tiān yá。
出处俱萍泛,悬知后会赊。chū chù jù píng fàn,xuán zhī hòu huì shē。

出山

刘敞

万里亘东西,连峰隐朔陲。wàn lǐ gèn dōng xī,lián fēng yǐn shuò chuí。
气缠冰雪惨,险极鬼神为。qì chán bīng xuě cǎn,xiǎn jí guǐ shén wèi。
偪仄单车度,盘桓壮士悲。bī zè dān chē dù,pán huán zhuàng shì bēi。
今朝识天意,正欲限华夷。jīn cháo shí tiān yì,zhèng yù xiàn huá yí。

阴山

刘敞

阴山天下险,鸟道上棱层。yīn shān tiān xià xiǎn,niǎo dào shàng léng céng。
抱石千年树,悬崖万丈冰。bào shí qiān nián shù,xuán yá wàn zhàng bīng。
悲歌愁倚剑,侧步怯扶绳。bēi gē chóu yǐ jiàn,cè bù qiè fú shéng。
更觉长安远,朝光午未升。gèng jué zhǎng ān yuǎn,cháo guāng wǔ wèi shēng。

占晴三首

刘敞

小雨何曾湿,轻云苦易开。xiǎo yǔ hé céng shī,qīng yún kǔ yì kāi。
蛟龙自喣沬,江汉欲飞埃。jiāo lóng zì xǔ mèi,jiāng hàn yù fēi āi。
碧草寒仍短,喧禽去不回。bì cǎo hán réng duǎn,xuān qín qù bù huí。
楚山长对日,未信有阳台。chǔ shān zhǎng duì rì,wèi xìn yǒu yáng tái。

占晴三首

刘敞

白日丽江上,初晴风景饶。bái rì lì jiāng shàng,chū qíng fēng jǐng ráo。
春愁来集眼,暖气起连宵。chūn chóu lái jí yǎn,nuǎn qì qǐ lián xiāo。
旷野苍茫合,饥鸢上下飘。kuàng yě cāng máng hé,jī yuān shàng xià piāo。
长亭送行处,稍复柳垂条。zhǎng tíng sòng xíng chù,shāo fù liǔ chuí tiáo。

占晴三首

刘敞

巫峡空多雨,江南自有春。wū xiá kōng duō yǔ,jiāng nán zì yǒu chūn。
瘴排寒色早,晴发岁华新。zhàng pái hán sè zǎo,qíng fā suì huá xīn。
地暖仍馀湿,风和欲起尘。dì nuǎn réng yú shī,fēng hé yù qǐ chén。
旧伤千里目,巳复觉愁人。jiù shāng qiān lǐ mù,sì fù jué chóu rén。