古诗词

翠幄轩

杨蟠

海榕树倒出,皮干亦轮囷。hǎi róng shù dào chū,pí gàn yì lún qūn。
或问寿几许,千年为一春。huò wèn shòu jǐ xǔ,qiān nián wèi yī chūn。

杨蟠

宋章安人,字公济。仁宗庆历六年进士。为密、和二州推官。诗为欧阳修所称。苏轼知杭州,蟠通判州事,与轼唱酬甚多。历知寿州卒。平生为诗数千篇,号《章安集》。 杨蟠的作品>>

猜您喜欢

醉眠亭

杨蟠

江花可醉草堪眠,细想人间底处便。jiāng huā kě zuì cǎo kān mián,xì xiǎng rén jiān dǐ chù biàn。
客散樽空欲归去,此身还被月留连。kè sàn zūn kōng yù guī qù,cǐ shēn hái bèi yuè liú lián。

醉眠亭

杨蟠

江上聊游我未能,羡君长醉卧高亭。jiāng shàng liáo yóu wǒ wèi néng,xiàn jūn zhǎng zuì wò gāo tíng。
不因鹤唳破残梦,还有凉风吹酒醒。bù yīn hè lì pò cán mèng,hái yǒu liáng fēng chuī jiǔ xǐng。

醉眠亭

杨蟠

清簟疏帘一醉身,寂寥不称咏诗人。qīng diàn shū lián yī zuì shēn,jì liáo bù chēng yǒng shī rén。
春风亦有怜才意,故摆残花作绣裀。chūn fēng yì yǒu lián cái yì,gù bǎi cán huā zuò xiù yīn。

虹桥

杨蟠

两岸履声云外合,三州帆影月边归。liǎng àn lǚ shēng yún wài hé,sān zhōu fān yǐng yuè biān guī。
栏干独立秋风早,岂待鲈鱼始拂衣。lán gàn dú lì qiū fēng zǎo,qǐ dài lú yú shǐ fú yī。

笠泽

杨蟠

行吟泽畔心空健,解剑江头事已非。xíng yín zé pàn xīn kōng jiàn,jiě jiàn jiāng tóu shì yǐ fēi。
把酒沧浪愧渔父,何人独向秋风归。bǎ jiǔ cāng làng kuì yú fù,hé rén dú xiàng qiū fēng guī。

江阴即事

杨蟠

海上帆来何处客,烟中犬吠几人家。hǎi shàng fān lái hé chù kè,yān zhōng quǎn fèi jǐ rén jiā。
云寒雁影翻红照,水落鸥群占白沙。yún hán yàn yǐng fān hóng zhào,shuǐ luò ōu qún zhàn bái shā。

诗一首

杨蟠

谁与画图传胜迹,忽从诗字得清晖。shuí yǔ huà tú chuán shèng jì,hū cóng shī zì dé qīng huī。
江山历历皆堪数,不记当年几醉归。jiāng shān lì lì jiē kān shù,bù jì dāng nián jǐ zuì guī。

玉水堂

杨蟠

小池鸥鹭不成群,池畔萧然一史君。xiǎo chí ōu lù bù chéng qún,chí pàn xiāo rán yī shǐ jūn。
时霎醉眠春雨足,觉来衣上有闲云。shí shà zuì mián chūn yǔ zú,jué lái yī shàng yǒu xián yún。

余襄公祠

杨蟠

功业终令万古传,岂惟文采动当年。gōng yè zhōng lìng wàn gǔ chuán,qǐ wéi wén cǎi dòng dāng nián。
曲江相继成双庙,庆历同称有四贤。qū jiāng xiāng jì chéng shuāng miào,qìng lì tóng chēng yǒu sì xián。

吴江长桥

杨蟠

八十丈晴虹卧影,一千顷碧玉无瑕。bā shí zhàng qíng hóng wò yǐng,yī qiān qǐng bì yù wú xiá。
几多风月输诗客,无限苇芦属酒家。jǐ duō fēng yuè shū shī kè,wú xiàn wěi lú shǔ jiǔ jiā。

杂题

杨蟠

猿惊鹤怨不知处,虎据龙蟠空见山。yuán jīng hè yuàn bù zhī chù,hǔ jù lóng pán kōng jiàn shān。
芳草路随流水远,老僧心共白云闲。fāng cǎo lù suí liú shuǐ yuǎn,lǎo sēng xīn gòng bái yún xián。

地炉

杨蟠

天地风霜日夜新,地炉稳坐暖如春。tiān dì fēng shuāng rì yè xīn,dì lú wěn zuò nuǎn rú chūn。
筋骸已畅心无用,转愧窗间映雪人。jīn hái yǐ chàng xīn wú yòng,zhuǎn kuì chuāng jiān yìng xuě rén。

初冬同晤贤二师登映发亭望会稽

杨蟠

我有二林侣,相邀步寒日。wǒ yǒu èr lín lǚ,xiāng yāo bù hán rì。
超然人外游,下见众山出。chāo rán rén wài yóu,xià jiàn zhòng shān chū。
木叶落已静,乾坤欠萧瑟。mù yè luò yǐ jìng,qián kūn qiàn xiāo sè。
浮云当空翻,惨惨百鸟没。fú yún dāng kōng fān,cǎn cǎn bǎi niǎo méi。
欲辨越中岸,青烟易为失。yù biàn yuè zhōng àn,qīng yān yì wèi shī。
山川何寂寥,宫阙犹仿佛。shān chuān hé jì liáo,gōng quē yóu fǎng fú。
谁是古来者,念之难再述。shuí shì gǔ lái zhě,niàn zhī nán zài shù。
功名随尘埃,岂复有其骨。gōng míng suí chén āi,qǐ fù yǒu qí gǔ。
今我二三子,永为傲时物。jīn wǒ èr sān zi,yǒng wèi ào shí wù。
篇章逢太平,窈窕坐天末。piān zhāng féng tài píng,yǎo tiǎo zuò tiān mò。
生理本无固,愿言从此毕。shēng lǐ běn wú gù,yuàn yán cóng cǐ bì。
登临望前人,世事安敢忽。dēng lín wàng qián rén,shì shì ān gǎn hū。

平南谣

杨蟠

海南山似刀,溪恶如发弩。hǎi nán shān shì dāo,xī è rú fā nǔ。
溪山毒烟中人骨,水有蛟蜃陆豺虎。xī shān dú yān zhōng rén gǔ,shuǐ yǒu jiāo shèn lù chái hǔ。
蛮人徭贼行若飞,纵火劫民杀官府。mán rén yáo zéi xíng ruò fēi,zòng huǒ jié mín shā guān fǔ。
溪中之水涨赤血,山头积尸变成土。xī zhōng zhī shuǐ zhǎng chì xuè,shān tóu jī shī biàn chéng tǔ。
经年斗战兵已穷,磔将屠城不可数。jīng nián dòu zhàn bīng yǐ qióng,zhé jiāng tú chéng bù kě shù。
官家发军救死国,万里欢喜得时雨。guān jiā fā jūn jiù sǐ guó,wàn lǐ huān xǐ dé shí yǔ。
诛擒凶党功德高,海水一清奏歌舞。zhū qín xiōng dǎng gōng dé gāo,hǎi shuǐ yī qīng zòu gē wǔ。
山非无险,水非无阻。shān fēi wú xiǎn,shuǐ fēi wú zǔ。
有地不城,城亦不武。yǒu dì bù chéng,chéng yì bù wǔ。
将民赤肉致戈戟,口不能言心自苦。jiāng mín chì ròu zhì gē jǐ,kǒu bù néng yán xīn zì kǔ。

就食

杨蟠

未知田上劳,徒厌鼎中味。wèi zhī tián shàng láo,tú yàn dǐng zhōng wèi。
及与农事接,方惊食者贵。jí yǔ nóng shì jiē,fāng jīng shí zhě guì。
余生寡营求,念此岂易致。yú shēng guǎ yíng qiú,niàn cǐ qǐ yì zhì。
况敢怀寸禄,平居但羞愧。kuàng gǎn huái cùn lù,píng jū dàn xiū kuì。
78123456