古诗词

梦臣再以墨来

邹浩

孙郎文史外,所好墨而已。sūn láng wén shǐ wài,suǒ hǎo mò ér yǐ。
龟玉藏椟中,涓辰乃开视。guī yù cáng dú zhōng,juān chén nǎi kāi shì。
未尝轻示人,每戒卞和耻。wèi cháng qīng shì rén,měi jiè biàn hé chǐ。
谓予心事同,分惠真可喜。wèi yǔ xīn shì tóng,fēn huì zhēn kě xǐ。
磨去五之一,馀者恰盈咫。mó qù wǔ zhī yī,yú zhě qià yíng zhǐ。
印弄棱角刓,前言戏之耳。yìn nòng léng jiǎo wán,qián yán xì zhī ěr。
苍头忽踵门,喘汗殊不止。cāng tóu hū zhǒng mén,chuǎn hàn shū bù zhǐ。
恍疑皂囊药,无因至于此。huǎng yí zào náng yào,wú yīn zhì yú cǐ。
亟取启缄封,入眼胜双鲤。jí qǔ qǐ jiān fēng,rù yǎn shèng shuāng lǐ。
其长应天数,其光动晴晷。qí zhǎng yīng tiān shù,qí guāng dòng qíng guǐ。
当暑尚挟纩,岂但什袭比。dāng shǔ shàng xié kuàng,qǐ dàn shén xí bǐ。
且云此不刓,品色尤更美。qiě yún cǐ bù wán,pǐn sè yóu gèng měi。
始知雅意来,要以补前毁。shǐ zhī yǎ yì lái,yào yǐ bǔ qián huǐ。
想初闻语时,废书频拊髀。xiǎng chū wén yǔ shí,fèi shū pín fǔ bì。
兵法善致人,所致必如指。bīng fǎ shàn zhì rén,suǒ zhì bì rú zhǐ。
一朝下两城,曾不费一矢。yī cháo xià liǎng chéng,céng bù fèi yī shǐ。
坐令鼎足心,成辙乱旗靡。zuò lìng dǐng zú xīn,chéng zhé luàn qí mí。
堂堂莫我过,势若建瓴水。táng táng mò wǒ guò,shì ruò jiàn líng shuǐ。
墨果多乎哉,一一是孤垒。mò guǒ duō hū zāi,yī yī shì gū lěi。
齐城七十二,受降从此始。qí chéng qī shí èr,shòu jiàng cóng cǐ shǐ。
邹浩

邹浩

邹浩(1060—1111)字志完,遇赦归里后于周线巷住处辟一园名“道乡”,故自号道乡居士,常州晋陵(今江苏常州)人。生于宋仁宗嘉祐五年,卒於徽宗政和元年,年五十二岁。元丰五年(1082)进士,调扬州颍昌府教授。吕公著、范纯仁为郡守,皆礼遇之。哲宗朝,为右正言,累上疏言事。章惇独相用事,浩露章数其不忠,因削官,羁管新州。徽宗立,复为右正言,累迁兵部侍郎两谪岭表,复直龙图阁。卒谥忠,学者称道乡先生。浩著《道乡集》四十卷,《四库总目》传于世。 邹浩的作品>>

猜您喜欢

示方广长老从誉

邹浩

五百阿师何处来,天堂初不隔天台。wǔ bǎi ā shī hé chù lái,tiān táng chū bù gé tiān tái。
灵泉飞作人间雨,法鼓腾为山下雷。líng quán fēi zuò rén jiān yǔ,fǎ gǔ téng wèi shān xià léi。
对现此身谁仿佛,上方重阁正崔嵬。duì xiàn cǐ shēn shuí fǎng fú,shàng fāng zhòng gé zhèng cuī wéi。
只应永劫观空眼,总向峰前欢喜开。zhǐ yīng yǒng jié guān kōng yǎn,zǒng xiàng fēng qián huān xǐ kāi。

题誉老无住阁

邹浩

不二门开刹海中,十方世界本来同。bù èr mén kāi shā hǎi zhōng,shí fāng shì jiè běn lái tóng。
四威仪竟无所着,千手眼应如是通。sì wēi yí jìng wú suǒ zhe,qiān shǒu yǎn yīng rú shì tōng。
弥勒当年曾示现,善才于此悉参同。mí lēi dāng nián céng shì xiàn,shàn cái yú cǐ xī cān tóng。
而今我亦逢师处,聊击栏杆问祖风。ér jīn wǒ yì féng shī chù,liáo jī lán gān wèn zǔ fēng。

绿珠井

邹浩

玉容捐委画楼尘,一死甘酬石氏恩。yù róng juān wěi huà lóu chén,yī sǐ gān chóu shí shì ēn。
古庙有碑旌节义,西风无主逐香魂。gǔ miào yǒu bēi jīng jié yì,xī fēng wú zhǔ zhú xiāng hún。
孤村夜静鸣归鹤,双岭云寒唳断猿。gū cūn yè jìng míng guī hè,shuāng lǐng yún hán lì duàn yuán。
试向绿萝寻旧迹,断碑遗井见清源。shì xiàng lǜ luó xún jiù jì,duàn bēi yí jǐng jiàn qīng yuán。

戏示柄

邹浩

汝为狮子时,而作狮子吼。rǔ wèi shī zi shí,ér zuò shī zi hǒu。
他年毛骨成,一顾百兽走。tā nián máo gǔ chéng,yī gù bǎi shòu zǒu。

答曾敷文有书见寄

邹浩

客寓天地间,本无南北异。kè yù tiān dì jiān,běn wú nán běi yì。
此语安从生,却成相钝置。cǐ yǔ ān cóng shēng,què chéng xiāng dùn zhì。

湘阴邓氏翠微洞

邹浩

卧云云无心,听松松有韵。wò yún yún wú xīn,tīng sōng sōng yǒu yùn。
快哉耳目中,吾今亦同分。kuài zāi ěr mù zhōng,wú jīn yì tóng fēn。

和郡主簿绝句九绝

邹浩

管鲍当年志,风霜固自如。guǎn bào dāng nián zhì,fēng shuāng gù zì rú。
信衰缘嗜欲,岂在数行书。xìn shuāi yuán shì yù,qǐ zài shù xíng shū。

和郡主簿绝句九绝

邹浩

俗论长纷若,微言仅梦如。sú lùn zhǎng fēn ruò,wēi yán jǐn mèng rú。
逢君挥玉麈,胜读十年书。féng jūn huī yù zhǔ,shèng dú shí nián shū。

和郡主簿绝句九绝

邹浩

肘后虚金印,梅仙职偶如。zhǒu hòu xū jīn yìn,méi xiān zhí ǒu rú。
升高元自下,功业异时书。shēng gāo yuán zì xià,gōng yè yì shí shū。

和郡主簿绝句九绝

邹浩

塞北亢喉地,并门子所如。sāi běi kàng hóu dì,bìng mén zi suǒ rú。
六花无处用,却縠自诗书。liù huā wú chù yòng,què hú zì shī shū。

和郡主簿绝句九绝

邹浩

能诗唐太白,善赋汉相如。néng shī táng tài bái,shàn fù hàn xiāng rú。
元帅真文举,应先荐祢书。yuán shuài zhēn wén jǔ,yīng xiān jiàn mí shū。

和郡主簿绝句九绝

邹浩

取友能无怍,初终贵一如。qǔ yǒu néng wú zuò,chū zhōng guì yī rú。
陈张遗辙在,试展马迁书。chén zhāng yí zhé zài,shì zhǎn mǎ qiān shū。

和郡主簿绝句九绝

邹浩

咳唾成珠玉,吾侪孰子如。ké tuò chéng zhū yù,wú chái shú zi rú。
更勤潘氏学,岂愧乐尚书。gèng qín pān shì xué,qǐ kuì lè shàng shū。

和郡主簿绝句九绝

邹浩

提履归何处,观花笑自如。tí lǚ guī hé chù,guān huā xiào zì rú。
期君求向上,糟粕古人书。qī jūn qiú xiàng shàng,zāo pò gǔ rén shū。

和郡主簿绝句九绝

邹浩

春风暗杨柳,相见意何如。chūn fēng àn yáng liǔ,xiāng jiàn yì hé rú。
虽愧江淹笔,狂言为子书。suī kuì jiāng yān bǐ,kuáng yán wèi zi shū。