古诗词

梦臣再以墨来

邹浩

孙郎文史外,所好墨而已。sūn láng wén shǐ wài,suǒ hǎo mò ér yǐ。
龟玉藏椟中,涓辰乃开视。guī yù cáng dú zhōng,juān chén nǎi kāi shì。
未尝轻示人,每戒卞和耻。wèi cháng qīng shì rén,měi jiè biàn hé chǐ。
谓予心事同,分惠真可喜。wèi yǔ xīn shì tóng,fēn huì zhēn kě xǐ。
磨去五之一,馀者恰盈咫。mó qù wǔ zhī yī,yú zhě qià yíng zhǐ。
印弄棱角刓,前言戏之耳。yìn nòng léng jiǎo wán,qián yán xì zhī ěr。
苍头忽踵门,喘汗殊不止。cāng tóu hū zhǒng mén,chuǎn hàn shū bù zhǐ。
恍疑皂囊药,无因至于此。huǎng yí zào náng yào,wú yīn zhì yú cǐ。
亟取启缄封,入眼胜双鲤。jí qǔ qǐ jiān fēng,rù yǎn shèng shuāng lǐ。
其长应天数,其光动晴晷。qí zhǎng yīng tiān shù,qí guāng dòng qíng guǐ。
当暑尚挟纩,岂但什袭比。dāng shǔ shàng xié kuàng,qǐ dàn shén xí bǐ。
且云此不刓,品色尤更美。qiě yún cǐ bù wán,pǐn sè yóu gèng měi。
始知雅意来,要以补前毁。shǐ zhī yǎ yì lái,yào yǐ bǔ qián huǐ。
想初闻语时,废书频拊髀。xiǎng chū wén yǔ shí,fèi shū pín fǔ bì。
兵法善致人,所致必如指。bīng fǎ shàn zhì rén,suǒ zhì bì rú zhǐ。
一朝下两城,曾不费一矢。yī cháo xià liǎng chéng,céng bù fèi yī shǐ。
坐令鼎足心,成辙乱旗靡。zuò lìng dǐng zú xīn,chéng zhé luàn qí mí。
堂堂莫我过,势若建瓴水。táng táng mò wǒ guò,shì ruò jiàn líng shuǐ。
墨果多乎哉,一一是孤垒。mò guǒ duō hū zāi,yī yī shì gū lěi。
齐城七十二,受降从此始。qí chéng qī shí èr,shòu jiàng cóng cǐ shǐ。
邹浩

邹浩

邹浩(1060—1111)字志完,遇赦归里后于周线巷住处辟一园名“道乡”,故自号道乡居士,常州晋陵(今江苏常州)人。生于宋仁宗嘉祐五年,卒於徽宗政和元年,年五十二岁。元丰五年(1082)进士,调扬州颍昌府教授。吕公著、范纯仁为郡守,皆礼遇之。哲宗朝,为右正言,累上疏言事。章惇独相用事,浩露章数其不忠,因削官,羁管新州。徽宗立,复为右正言,累迁兵部侍郎两谪岭表,复直龙图阁。卒谥忠,学者称道乡先生。浩著《道乡集》四十卷,《四库总目》传于世。 邹浩的作品>>

猜您喜欢

喜雨

邹浩

午梦初残日正炎,坐来滂沛泻高檐。wǔ mèng chū cán rì zhèng yán,zuò lái pāng pèi xiè gāo yán。
凉生几席心如水,聊拂尘编理旧签。liáng shēng jǐ xí xīn rú shuǐ,liáo fú chén biān lǐ jiù qiān。

偶书

邹浩

吟罢新诗复自谣,欣然一笑静中超。yín bà xīn shī fù zì yáo,xīn rán yī xiào jìng zhōng chāo。
鸣鸡吠犬芭蕉外,欲与论心不可招。míng jī fèi quǎn bā jiāo wài,yù yǔ lùn xīn bù kě zhāo。

简何秀才求龙眼栽

邹浩

顷年曾食荔枝奴,补益令人智有馀。qǐng nián céng shí lì zhī nú,bǔ yì lìng rén zhì yǒu yú。
闻说君家多此木,可能分干入吾庐。wén shuō jūn jiā duō cǐ mù,kě néng fēn gàn rù wú lú。

汩罗

邹浩

忠洁云亡几百秋,汨罗江水湛清流。zhōng jié yún wáng jǐ bǎi qiū,mì luó jiāng shuǐ zhàn qīng liú。
是非折衷无夫子,直至如今口未休。shì fēi zhé zhōng wú fū zi,zhí zhì rú jīn kǒu wèi xiū。

读郭有道传

邹浩

隐不违亲与俗通,危言覈论绝胸中。yǐn bù wéi qīn yǔ sú tōng,wēi yán hé lùn jué xiōng zhōng。
纷纷禁锢知名者,何事全无有道风。fēn fēn jìn gù zhī míng zhě,hé shì quán wú yǒu dào fēng。

闻市中遗火殆尽

邹浩

市井才如一小虚,更堪回禄扫成墟。shì jǐng cái rú yī xiǎo xū,gèng kān huí lù sǎo chéng xū。
从今匕箸知何有,百煎江流瀹野蔬。cóng jīn bǐ zhù zhī hé yǒu,bǎi jiān jiāng liú yuè yě shū。

闻市中遗火殆尽

邹浩

锥刀利害日相摩,生火由来势自多。zhuī dāo lì hài rì xiāng mó,shēng huǒ yóu lái shì zì duō。
咫尺长江水何限,不能飞洒奈炎何。zhǐ chǐ zhǎng jiāng shuǐ hé xiàn,bù néng fēi sǎ nài yán hé。

闻市中遗火殆尽

邹浩

何暇从容白丈人,火边绠缶定纷纷。hé xiá cóng róng bái zhàng rén,huǒ biān gěng fǒu dìng fēn fēn。
徙薪曲突非无策,自是当时藐不闻。xǐ xīn qū tū fēi wú cè,zì shì dāng shí miǎo bù wén。

吕四

邹浩

市门风义有谁知,旋打长船待我归。shì mén fēng yì yǒu shuí zhī,xuán dǎ zhǎng chuán dài wǒ guī。
秋入江湖正潇洒,欢然鸣橹去如飞。qiū rù jiāng hú zhèng xiāo sǎ,huān rán míng lǔ qù rú fēi。

吕四

邹浩

摇转船头顺碧波,日行五百未为多。yáo zhuǎn chuán tóu shùn bì bō,rì xíng wǔ bǎi wèi wèi duō。
三湘二浙虽辽远,尚及家庭赏芰荷。sān xiāng èr zhè suī liáo yuǎn,shàng jí jiā tíng shǎng jì hé。

吕四

邹浩

平生亲友谩纷纷,有几书来寂寞滨。píng shēng qīn yǒu mán fēn fēn,yǒu jǐ shū lái jì mò bīn。
二十万钱捐不惜,可怜湖外有斯人。èr shí wàn qián juān bù xī,kě lián hú wài yǒu sī rén。

吕四

邹浩

鸿雁嗈嗈正北飞,为传消息到庭闱。hóng yàn yōng yōng zhèng běi fēi,wèi chuán xiāo xī dào tíng wéi。
不须过作风波虑,已有新船稳送归。bù xū guò zuò fēng bō lǜ,yǐ yǒu xīn chuán wěn sòng guī。

吕四

邹浩

潇湘起柁出江湖,日日乾坤展画图。xiāo xiāng qǐ duò chū jiāng hú,rì rì qián kūn zhǎn huà tú。
白酒红鱼对妻子,鸱夷还似此行无。bái jiǔ hóng yú duì qī zi,chī yí hái shì cǐ xíng wú。

览镜戏作

邹浩

寒时骤热热时寒,一等阴阳几百般。hán shí zhòu rè rè shí hán,yī děng yīn yáng jǐ bǎi bān。
发脱面黄肌肉瘦,北人应作岭蛮看。fā tuō miàn huáng jī ròu shòu,běi rén yīng zuò lǐng mán kàn。

览镜戏作

邹浩

赤脚蛮中过一年,受持读诵日精专。chì jiǎo mán zhōng guò yī nián,shòu chí dú sòng rì jīng zhuān。
只应果满同诸佛,丈六金身色莹然。zhǐ yīng guǒ mǎn tóng zhū fú,zhàng liù jīn shēn sè yíng rán。