古诗词

闲坐有感偶成古风简刘会之高吉父康司理

杜范

虞夏几百载,继以周礼乐。yú xià jǐ bǎi zài,jì yǐ zhōu lǐ lè。
洋洋雅颂音,后亡前亦作。yáng yáng yǎ sòng yīn,hòu wáng qián yì zuò。
井疆贫富均,薄海咏康乐。jǐng jiāng pín fù jūn,báo hǎi yǒng kāng lè。
姬公同圣贤,积累亦不薄。jī gōng tóng shèng xián,jī lèi yì bù báo。
宜其垂万代,整整守矩彟。yí qí chuí wàn dài,zhěng zhěng shǒu jǔ yuē。
宁知不数传,板荡已非昨。níng zhī bù shù chuán,bǎn dàng yǐ fēi zuó。
丘赋鲁史书,田畴郑谤作。qiū fù lǔ shǐ shū,tián chóu zhèng bàng zuò。
滕君谩忧勤,毕战空唯诺。téng jūn mán yōu qín,bì zhàn kōng wéi nuò。
盛古犹有憾,此岂易商榷。shèng gǔ yóu yǒu hàn,cǐ qǐ yì shāng què。
矧今千载后,而欲强复剥。shěn jīn qiān zài hòu,ér yù qiáng fù bō。
州县工罟阱,黔黎惴沟壑。zhōu xiàn gōng gǔ jǐng,qián lí zhuì gōu hè。
世道日浇讹,禁厉不可缚。shì dào rì jiāo é,jìn lì bù kě fù。
我尝三太息,浮云翳碧落。wǒ cháng sān tài xī,fú yún yì bì luò。
为贫走尘埃,岂解拯民瘼。wèi pín zǒu chén āi,qǐ jiě zhěng mín mò。
州家轻任使,千钧委羸恶。zhōu jiā qīng rèn shǐ,qiān jūn wěi léi è。
劳瘁敢自爱,恐负此邦托。láo cuì gǎn zì ài,kǒng fù cǐ bāng tuō。
仁政安在哉,名是意已错。rén zhèng ān zài zāi,míng shì yì yǐ cuò。
治道去泰甚,此论东州确。zhì dào qù tài shén,cǐ lùn dōng zhōu què。
人言宽一分,所望恕且约。rén yán kuān yī fēn,suǒ wàng shù qiě yuē。
一分宽未易,十分扰已博。yī fēn kuān wèi yì,shí fēn rǎo yǐ bó。
嗟哉斯人生,日巧亦日削。jiē zāi sī rén shēng,rì qiǎo yì rì xuē。
俗吏事朱墨,暴吏事鞭扑。sú lì shì zhū mò,bào lì shì biān pū。
我把七篇书,人笑谓迂学。wǒ bǎ qī piān shū,rén xiào wèi yū xué。
谁与输此怀,浊浪渺垠堮。shuí yǔ shū cǐ huái,zhuó làng miǎo yín è。

杜范

宋台州黄岩人,字成之,号立斋。宁宗嘉定元年进士。累迁殿中侍御史,极言台谏失职之弊。理宗嘉熙二年知宁国府,发粟赈饥,镇压两淮饥民反抗。还朝,累拜吏部侍郎兼中书舍人,数上疏抨击朝政积弊。淳祐四年,擢同知枢密院事,次年拜右丞相,上书言五事,继又上十二事,条陈当朝利病,提出为政主张。卒谥清献。有《清献集》。 杜范的作品>>

猜您喜欢

途中二绝

杜范

脚踏京尘动数旬,归途又复见书云。jiǎo tà jīng chén dòng shù xún,guī tú yòu fù jiàn shū yún。
群阴已放阳来复,看取新年别有春。qún yīn yǐ fàng yáng lái fù,kàn qǔ xīn nián bié yǒu chūn。

和韩蕺山见赠绝句

杜范

世网缠身未得归,但劳清梦到林扉。shì wǎng chán shēn wèi dé guī,dàn láo qīng mèng dào lín fēi。
高人误作班行看,只是山中一布衣。gāo rén wù zuò bān xíng kàn,zhǐ shì shān zhōng yī bù yī。

秋游雁荡道中

杜范

遥睇前峰已出奇,从今便合办新诗。yáo dì qián fēng yǐ chū qí,cóng jīn biàn hé bàn xīn shī。
山灵似是知予意,拥翠来迎步步移。shān líng shì shì zhī yǔ yì,yōng cuì lái yíng bù bù yí。

石梁

杜范

它山不数碎如拳,有此撑空万古寒。tā shān bù shù suì rú quán,yǒu cǐ chēng kōng wàn gǔ hán。
好个山中廊庙具,游人浪作石梁看。hǎo gè shān zhōng láng miào jù,yóu rén làng zuò shí liáng kàn。

照胆潭

杜范

布袜青鞋得远寻,四边卧石护清深。bù wà qīng xié dé yuǎn xún,sì biān wò shí hù qīng shēn。
从他照破千人胆,容我论交一片心。cóng tā zhào pò qiān rén dǎn,róng wǒ lùn jiāo yī piàn xīn。

罗汉洞

杜范

攒空巨石太崔嵬,踊跃山巅亦壮哉。zǎn kōng jù shí tài cuī wéi,yǒng yuè shān diān yì zhuàng zāi。
谁把斧斤挥直下,斫开洞户许人来。shuí bǎ fǔ jīn huī zhí xià,zhuó kāi dòng hù xǔ rén lái。

道中戏成

杜范

造物人言是小儿,偶然越样与儿嬉。zào wù rén yán shì xiǎo ér,ǒu rán yuè yàng yǔ ér xī。
不过几块粗顽石,博得人夸几个奇。bù guò jǐ kuài cū wán shí,bó dé rén kuā jǐ gè qí。

天柱

杜范

削成一柱是何年,屹立当空更不偏。xuē chéng yī zhù shì hé nián,yì lì dāng kōng gèng bù piān。
我欲借渠成大厦,少陵此意久无传。wǒ yù jiè qú chéng dà shà,shǎo líng cǐ yì jiǔ wú chuán。

天聪洞

杜范

脚力穷时眼力通,层梯倚石上天聪。jiǎo lì qióng shí yǎn lì tōng,céng tī yǐ shí shàng tiān cōng。
世间无限惟顽石,独此中间透外空。shì jiān wú xiàn wéi wán shí,dú cǐ zhōng jiān tòu wài kōng。

小龙湫

杜范

水脉凭高天外来,半空散得万飞埃。shuǐ mài píng gāo tiān wài lái,bàn kōng sàn dé wàn fēi āi。
老龙卧处知何在,唤作灵湫亦漫猜。lǎo lóng wò chù zhī hé zài,huàn zuò líng jiǎo yì màn cāi。

大龙湫

杜范

半世名闻始见之,洞心无语立多时。bàn shì míng wén shǐ jiàn zhī,dòng xīn wú yǔ lì duō shí。
经行处处皆奇绝,此比诸峰更绝奇。jīng xíng chù chù jiē qí jué,cǐ bǐ zhū fēng gèng jué qí。

携酒落成倅厅绮霞阁口号代简

杜范

绮霞风月一番新,剩把馀光烛近邻。qǐ xiá fēng yuè yī fān xīn,shèng bǎ yú guāng zhú jìn lín。
闻道落成开宴席,也容老子挹芳尘。wén dào luò chéng kāi yàn xí,yě róng lǎo zi yì fāng chén。

和阳字韵

杜范

又还秋色到萸觞,检点东篱次第黄。yòu hái qiū sè dào yú shāng,jiǎn diǎn dōng lí cì dì huáng。
碧水连天无限思,栏杆无奈带斜阳。bì shuǐ lián tiān wú xiàn sī,lán gān wú nài dài xié yáng。

寄题芦洲

杜范

幽人作计筑幽居,傍水为亭手植芦。yōu rén zuò jì zhù yōu jū,bàng shuǐ wèi tíng shǒu zhí lú。
何爱世间闲草木,只缘胸次有江湖。hé ài shì jiān xián cǎo mù,zhǐ yuán xiōng cì yǒu jiāng hú。

贻富室翁

杜范

葱疗丹田麦疗饥,葱羹麦饭两相宜。cōng liáo dān tián mài liáo jī,cōng gēng mài fàn liǎng xiāng yí。
请君试上城头望,多少人家午未炊。qǐng jūn shì shàng chéng tóu wàng,duō shǎo rén jiā wǔ wèi chuī。