古诗词

喜晴和张鲁瞻

吴激

原野恍新沐,丰隆宁世情。yuán yě huǎng xīn mù,fēng lóng níng shì qíng。
鸟归林霭暝,楼射涧虹明。niǎo guī lín ǎi míng,lóu shè jiàn hóng míng。
春草牛羊远,人家机杼鸣。chūn cǎo niú yáng yuǎn,rén jiā jī zhù míng。
惨舒长有命,谁复问阴晴。cǎn shū zhǎng yǒu mìng,shuí fù wèn yīn qíng。

吴激

吴激(1090~1142)宋、金时期的作家、书画家。字彦高,自号东山散人,建州(今福建建瓯)人。北宋宰相吴栻之子,书画家米芾之婿,善诗文书画,所作词风格清婉,多家园故国之思,与蔡松年齐名,时称“吴蔡体”,并被元好问推为“国朝第一作手”。 吴激的作品>>

猜您喜欢

述怀

吴激

旅食空弹铗,归休合挂冠。lǚ shí kōng dàn jiá,guī xiū hé guà guān。
烟尘榆塞远,风雨麦秋寒。yān chén yú sāi yuǎn,fēng yǔ mài qiū hán。
巢燕长如客,鸣蛙不属官。cháo yàn zhǎng rú kè,míng wā bù shǔ guān。
柴门江涨到,落日下渔竿。chái mén jiāng zhǎng dào,luò rì xià yú gān。

国公女生日席上命赋

吴激

雪射瑶阶月,春回玉女扉。xuě shè yáo jiē yuè,chūn huí yù nǚ fēi。
云中三秀草,石上六铢衣。yún zhōng sān xiù cǎo,shí shàng liù zhū yī。
酒熟鹅儿色,身轻燕子飞。jiǔ shú é ér sè,shēn qīng yàn zi fēi。
客槎还泛斗,谁解卜支机。kè chá hái fàn dòu,shuí jiě bo zhī jī。

招赵资深拾遗

吴激

别久貌逾壮,道同心更亲。bié jiǔ mào yú zhuàng,dào tóng xīn gèng qīn。
移居近韦杜,相对邈参辰。yí jū jìn wéi dù,xiāng duì miǎo cān chén。
雪少似饶客,鸟喧知得春。xuě shǎo shì ráo kè,niǎo xuān zhī dé chūn。
归期淹几日,莫厌马蹄频。guī qī yān jǐ rì,mò yàn mǎ tí pín。

同儿曹赋芦花

吴激

天接苍苍渚,江涵袅袅花。tiān jiē cāng cāng zhǔ,jiāng hán niǎo niǎo huā。
秋声风似雨,夜色月如沙。qiū shēng fēng shì yǔ,yè sè yuè rú shā。
泽国几千里,渔村三两家。zé guó jǐ qiān lǐ,yú cūn sān liǎng jiā。
翻思杏园路,鞭袅帽檐斜。fān sī xìng yuán lù,biān niǎo mào yán xié。

早春

吴激

寂寂重寂寂,出门春草齐。jì jì zhòng jì jì,chū mén chūn cǎo qí。
晚芳犹著树,江涨欲平溪。wǎn fāng yóu zhù shù,jiāng zhǎng yù píng xī。
山暝有时雨,村深何处鸡。shān míng yǒu shí yǔ,cūn shēn hé chù jī。
远山缘底恨,故作傍人低。yuǎn shān yuán dǐ hèn,gù zuò bàng rén dī。

长安怀古

吴激

佳气犹能想郁葱,云间双阙峙苍龙。jiā qì yóu néng xiǎng yù cōng,yún jiān shuāng quē zhì cāng lóng。
春风十里灞陵树,晓月一声长乐钟。chūn fēng shí lǐ bà líng shù,xiǎo yuè yī shēng zhǎng lè zhōng。
小苑花开红漠漠,曲江波涨碧溶溶。xiǎo yuàn huā kāi hóng mò mò,qū jiāng bō zhǎng bì róng róng。
眼前叠嶂青如画,借问南山共几峰。yǎn qián dié zhàng qīng rú huà,jiè wèn nán shān gòng jǐ fēng。

过南湖偶成

吴激

杏山松桧紫坡陀,湖面无风亦自波。xìng shān sōng guì zǐ pō tuó,hú miàn wú fēng yì zì bō。
绿鬓朱颜嗟老矣,落花啼鸟奈春何。lǜ bìn zhū yán jiē lǎo yǐ,luò huā tí niǎo nài chūn hé。
诗人未必皆憔悴,世事从来有折磨。shī rén wèi bì jiē qiáo cuì,shì shì cóng lái yǒu zhé mó。
列坐流觞能几日,知谁对酒爱新鹅。liè zuò liú shāng néng jǐ rì,zhī shuí duì jiǔ ài xīn é。

晚春言怀寄燕中知旧

吴激

闲云泄泄日晖晖,林斧溪舂响翠微。xián yún xiè xiè rì huī huī,lín fǔ xī chōng xiǎng cuì wēi。
天气乍晴花满树,人家久住燕双飞。tiān qì zhà qíng huā mǎn shù,rén jiā jiǔ zhù yàn shuāng fēi。
邻村社后容借酒,客舍新来未绽衣。lín cūn shè hòu róng jiè jiǔ,kè shě xīn lái wèi zhàn yī。
遥忆东郊亭畔柳,归时相见亦依依。yáo yì dōng jiāo tíng pàn liǔ,guī shí xiāng jiàn yì yī yī。

秋夜

吴激

岂有涓埃补盛明,强扶衰病厕豪英。qǐ yǒu juān āi bǔ shèng míng,qiáng fú shuāi bìng cè háo yīng。
夜窗灯火青相对,晓镜髭须白几茎。yè chuāng dēng huǒ qīng xiāng duì,xiǎo jìng zī xū bái jǐ jīng。
年去年来还似梦,江南江北若为情。nián qù nián lái hái shì mèng,jiāng nán jiāng běi ruò wèi qíng。
石田茅舍君家近,借与林泉送此生。shí tián máo shě jūn jiā jìn,jiè yǔ lín quán sòng cǐ shēng。

山中见桃花李花

吴激

锦里春风遍海棠,别时无计奈红芳。jǐn lǐ chūn fēng biàn hǎi táng,bié shí wú jì nài hóng fāng。
山中桃李浑疑晚,犹有残红断客肠。shān zhōng táo lǐ hún yí wǎn,yóu yǒu cán hóng duàn kè cháng。

宿湖城簿厅

吴激

日迟风暖燕飞飞,古柳高槐面翠微。rì chí fēng nuǎn yàn fēi fēi,gǔ liǔ gāo huái miàn cuì wēi。
卷上疏帘无一事,满池春水照蔷薇。juǎn shàng shū lián wú yī shì,mǎn chí chūn shuǐ zhào qiáng wēi。

偶成二首

吴激

一番瘦笋羽林枪,松架阴阴尽日凉。yī fān shòu sǔn yǔ lín qiāng,sōng jià yīn yīn jǐn rì liáng。
绕屋云烟无定态,连山草木有真香。rào wū yún yān wú dìng tài,lián shān cǎo mù yǒu zhēn xiāng。

偶成二首

吴激

蟹汤兔盏斗旗枪,风雨山中枕簟凉。xiè tāng tù zhǎn dòu qí qiāng,fēng yǔ shān zhōng zhěn diàn liáng。
学道穷年何所得,只工扫地与焚香。xué dào qióng nián hé suǒ dé,zhǐ gōng sǎo dì yǔ fén xiāng。

秋兴

吴激

后园杂树入云高,万里长风夜怒号。hòu yuán zá shù rù yún gāo,wàn lǐ zhǎng fēng yè nù hào。
忆向钱塘江上寺,松窗竹阁瞰秋涛。yì xiàng qián táng jiāng shàng sì,sōng chuāng zhú gé kàn qiū tāo。

张戡北骑

吴激

张生鞍马客幽都,却笑灵光笔法粗。zhāng shēng ān mǎ kè yōu dōu,què xiào líng guāng bǐ fǎ cū。
只今白首风沙里,忆向江南见画图。zhǐ jīn bái shǒu fēng shā lǐ,yì xiàng jiāng nán jiàn huà tú。
34123