古诗词

逍遥咏

赵炅

何处堪依仗,经心便皱眉。hé chù kān yī zhàng,jīng xīn biàn zhòu méi。
世情多诡诈,业重信愚痴。shì qíng duō guǐ zhà,yè zhòng xìn yú chī。
取次招他谤,违非不自知。qǔ cì zhāo tā bàng,wéi fēi bù zì zhī。
貌恭无德行,祸福在修持。mào gōng wú dé xíng,huò fú zài xiū chí。

赵炅

即赵炅。宋太祖弟。初名匡义,后改光义,即位后改名炅。太祖开宝六年封晋王。九年即位,改元太平兴国。对割据政权继续各个击破。三年,平海军陈洪进、吴越王钱俶相继纳土。四年,亲征,平北汉。乘胜攻辽,于高梁河大败而归。雍熙三年,再命将三路攻辽,大败,遂行守内虚外政策。在位二十二年,加强中央集权,收节度使所领支郡,扩大科举取士,建崇文院,编纂《太平御览》等书,加强“重文”风气。淳化中,镇压王小波、李顺起义。 赵炅的作品>>

猜您喜欢

缘识其二

赵炅

十洲宫殿海漫漫,天上人间是可观。shí zhōu gōng diàn hǎi màn màn,tiān shàng rén jiān shì kě guān。
风袅长空清境界,凡夫兴念大应难。fēng niǎo zhǎng kōng qīng jìng jiè,fán fū xīng niàn dà yīng nán。

缘识其二

赵炅

无名大道气雄雄,日月昭明显圣功。wú míng dà dào qì xióng xióng,rì yuè zhāo míng xiǎn shèng gōng。
舒卷好将浮世誉,亦同天上在人中。shū juǎn hǎo jiāng fú shì yù,yì tóng tiān shàng zài rén zhōng。

缘识其二

赵炅

逍遥圣境洞中天,五色云藏大道仙。xiāo yáo shèng jìng dòng zhōng tiān,wǔ sè yún cáng dà dào xiān。
七宝装成银世界,玉人皆是善心田。qī bǎo zhuāng chéng yín shì jiè,yù rén jiē shì shàn xīn tián。

缘识其二

赵炅

心如明鉴照纤微,大道之中没是非。xīn rú míng jiàn zhào xiān wēi,dà dào zhī zhōng méi shì fēi。
拂拭尘埃高挂阁,天边日月有光辉。fú shì chén āi gāo guà gé,tiān biān rì yuè yǒu guāng huī。

缘识其二

赵炅

道经念诵信无为,清静玄言好自持。dào jīng niàn sòng xìn wú wèi,qīng jìng xuán yán hǎo zì chí。
苦行精修心不倦,咽津往往过斋时。kǔ xíng jīng xiū xīn bù juàn,yàn jīn wǎng wǎng guò zhāi shí。

缘识其二

赵炅

木人莫把石牛骑,海变桑田故不知。mù rén mò bǎ shí niú qí,hǎi biàn sāng tián gù bù zhī。
耕地种禾终是妄,真空相偶更无疑。gēng dì zhǒng hé zhōng shì wàng,zhēn kōng xiāng ǒu gèng wú yí。

缘识其二

赵炅

识性低凡故不知,宣传好事却为非。shí xìng dī fán gù bù zhī,xuān chuán hǎo shì què wèi fēi。
可怜此辈居人世,逆恶求真善不依。kě lián cǐ bèi jū rén shì,nì è qiú zhēn shàn bù yī。

缘识其二

赵炅

蓬莱别有洞中天,摇曳祥云五色鲜。péng lái bié yǒu dòng zhōng tiān,yáo yè xiáng yún wǔ sè xiān。
不是凡人常到处,精修要实在心专。bù shì fán rén cháng dào chù,jīng xiū yào shí zài xīn zhuān。

缘识其二

赵炅

黄芽药就成金丹,理与参同契一般。huáng yá yào jiù chéng jīn dān,lǐ yǔ cān tóng qì yī bān。
切是先求功行力,红尘内见识应难。qiè shì xiān qiú gōng xíng lì,hóng chén nèi jiàn shí yīng nán。

缘识其二

赵炅

玄元一气不相监,清静如存意马衔。xuán yuán yī qì bù xiāng jiān,qīng jìng rú cún yì mǎ xián。
大隐居廛迷小道,绝巅顶上白云岩。dà yǐn jū chán mí xiǎo dào,jué diān dǐng shàng bái yún yán。

太平兴国七年季冬大雪赐学士

赵炅

轻轻相亚凝如酥,宫树花装万万株。qīng qīng xiāng yà níng rú sū,gōng shù huā zhuāng wàn wàn zhū。
今赐酒卿时一盏,玉堂闲话道情无。jīn cì jiǔ qīng shí yī zhǎn,yù táng xián huà dào qíng wú。

赐陈抟其二

赵炅

苍生往世弊凋残,今我如同赤子看。cāng shēng wǎng shì bì diāo cán,jīn wǒ rú tóng chì zi kàn。
大阐无为三教盛,承平方说四夷宽。dà chǎn wú wèi sān jiào shèng,chéng píng fāng shuō sì yí kuān。

赐陈抟其二

赵炅

曾向前朝出白云,后来消息杳无闻。céng xiàng qián cháo chū bái yún,hòu lái xiāo xī yǎo wú wén。
如今若肯随徵召,总把三峰乞与君。rú jīn ruò kěn suí zhēng zhào,zǒng bǎ sān fēng qǐ yǔ jūn。

送赵普

赵炅

忠勤王室展宏谟,政事朝堂赖秉扶。zhōng qín wáng shì zhǎn hóng mó,zhèng shì cháo táng lài bǐng fú。
解职暂酬卿所志,休教一念远皇都。jiě zhí zàn chóu qīng suǒ zhì,xiū jiào yī niàn yuǎn huáng dōu。

缘识其二十八

赵炅

阮咸初立意,偷得姮娥月。ruǎn xián chū lì yì,tōu dé héng é yuè。
三柱应琴徽,五音更互发。sān zhù yīng qín huī,wǔ yīn gèng hù fā。
堪听诸调弄,勾锁无休歇。kān tīng zhū diào nòng,gōu suǒ wú xiū xiē。
闲暇优游子,顺风吟案揭。xián xiá yōu yóu zi,shùn fēng yín àn jiē。
时闻宣九奏,凤翅手轮抹。shí wén xuān jiǔ zòu,fèng chì shǒu lún mǒ。
引思何奇妙,广陵散白雪。yǐn sī hé qí miào,guǎng líng sàn bái xuě。
稀中逢绝艺,解弹能指拨。xī zhōng féng jué yì,jiě dàn néng zhǐ bō。
放纵知狂逸,四弦凭审察。fàng zòng zhī kuáng yì,sì xián píng shěn chá。
慢来长不断,急则声相轧。màn lái zhǎng bù duàn,jí zé shēng xiāng yà。
春莺虽好语,难将比并说。chūn yīng suī hǎo yǔ,nán jiāng bǐ bìng shuō。