古诗词

缘识

赵炅

玄珠玄珠存今古,总在眼前无一睹。xuán zhū xuán zhū cún jīn gǔ,zǒng zài yǎn qián wú yī dǔ。
圆似明珠照十方,或来或去寒无雨。yuán shì míng zhū zhào shí fāng,huò lái huò qù hán wú yǔ。
本是真,玄中圣,天仙地仙收不尽。běn shì zhēn,xuán zhōng shèng,tiān xiān dì xiān shōu bù jǐn。
虚无出向方寸间,方寸之间还远近。xū wú chū xiàng fāng cùn jiān,fāng cùn zhī jiān hái yuǎn jìn。
此玄珠,何分别,超凡得道须自证。cǐ xuán zhū,hé fēn bié,chāo fán dé dào xū zì zhèng。
四时运转如等闲,任从颠倒非常性。sì shí yùn zhuǎn rú děng xián,rèn cóng diān dào fēi cháng xìng。
玄珠玄珠实非实,虚非空,五色相依橘似红。xuán zhū xuán zhū shí fēi shí,xū fēi kōng,wǔ sè xiāng yī jú shì hóng。
境象軿罗安掌内,不在言外隐形中。jìng xiàng píng luó ān zhǎng nèi,bù zài yán wài yǐn xíng zhōng。
扣玄关,深奇异,具足凡情兼四智。kòu xuán guān,shēn qí yì,jù zú fán qíng jiān sì zhì。
人或达识此玄珠,一念失则心如醉。rén huò dá shí cǐ xuán zhū,yī niàn shī zé xīn rú zuì。
可速求,可寻讨,明取闲忙身内了。kě sù qiú,kě xún tǎo,míng qǔ xián máng shēn nèi le。
经年作相熟知之,三载渐即离怀抱。jīng nián zuò xiāng shú zhī zhī,sān zài jiàn jí lí huái bào。
买亦无,显奇秘,混在世间无滋味。mǎi yì wú,xiǎn qí mì,hùn zài shì jiān wú zī wèi。
龙宫海藏不拘收,离男坎女难匹配。lóng gōng hǎi cáng bù jū shōu,lí nán kǎn nǚ nán pǐ pèi。
神仙道,阴阳是,几人顺从几人背。shén xiān dào,yīn yáng shì,jǐ rén shùn cóng jǐ rén bèi。
凡情不识智者会,坐卧行持穷三昧。fán qíng bù shí zhì zhě huì,zuò wò xíng chí qióng sān mèi。

赵炅

即赵炅。宋太祖弟。初名匡义,后改光义,即位后改名炅。太祖开宝六年封晋王。九年即位,改元太平兴国。对割据政权继续各个击破。三年,平海军陈洪进、吴越王钱俶相继纳土。四年,亲征,平北汉。乘胜攻辽,于高梁河大败而归。雍熙三年,再命将三路攻辽,大败,遂行守内虚外政策。在位二十二年,加强中央集权,收节度使所领支郡,扩大科举取士,建崇文院,编纂《太平御览》等书,加强“重文”风气。淳化中,镇压王小波、李顺起义。 赵炅的作品>>

猜您喜欢

缘识其一十二

赵炅

看花终不似春雷,牵引诗情瞑目开。kàn huā zhōng bù shì chūn léi,qiān yǐn shī qíng míng mù kāi。
雨顺风调为上瑞,苍生家足降天来。yǔ shùn fēng diào wèi shàng ruì,cāng shēng jiā zú jiàng tiān lái。

缘识其一十二

赵炅

逍遥本意离尘埃,日见愚痴足可哀。xiāo yáo běn yì lí chén āi,rì jiàn yú chī zú kě āi。
唯愿人心齐一等,花香常近慧风开。wéi yuàn rén xīn qí yī děng,huā xiāng cháng jìn huì fēng kāi。

缘识其一十二

赵炅

一言有善亦须听,终日饱餐不易任。yī yán yǒu shàn yì xū tīng,zhōng rì bǎo cān bù yì rèn。
他织他耕无悯念,世途谁是爱人心。tā zhī tā gēng wú mǐn niàn,shì tú shuí shì ài rén xīn。

缘识其一十二

赵炅

驱驱席不暂安时,勤苦终朝景易移。qū qū xí bù zàn ān shí,qín kǔ zhōng cháo jǐng yì yí。
达得物情深道理,无为堪作后人师。dá dé wù qíng shēn dào lǐ,wú wèi kān zuò hòu rén shī。

缘识其一十二

赵炅

六铢衣帔是神仙,劫劫曾修不偶然。liù zhū yī pèi shì shén xiān,jié jié céng xiū bù ǒu rán。
大道目前人岂会,九天常有万千千。dà dào mù qián rén qǐ huì,jiǔ tiān cháng yǒu wàn qiān qiān。

缘识其一十二

赵炅

终朝烦恼谩相牵,却是他非我自然。zhōng cháo fán nǎo mán xiāng qiān,què shì tā fēi wǒ zì rán。
只愿苍生添景福,康宁常得遇丰年。zhǐ yuàn cāng shēng tiān jǐng fú,kāng níng cháng dé yù fēng nián。

缘识其一十二

赵炅

从来非不求知己,言觉俗情似流水。cóng lái fēi bù qiú zhī jǐ,yán jué sú qíng shì liú shuǐ。
消息毫端总是空,奇哉道味深无比。xiāo xī háo duān zǒng shì kōng,qí zāi dào wèi shēn wú bǐ。

缘识其一十二

赵炅

性成孤僻爱清山,鹤唳云霄意自闲。xìng chéng gū pì ài qīng shān,hè lì yún xiāo yì zì xián。
物外更将和气约,精修便得扣玄关。wù wài gèng jiāng hé qì yuē,jīng xiū biàn dé kòu xuán guān。

缘识其一十二

赵炅

神仙洞府好逍遥,不似人间岁月销。shén xiān dòng fǔ hǎo xiāo yáo,bù shì rén jiān suì yuè xiāo。
海岳高深谁可测,九重天上自相邀。hǎi yuè gāo shēn shuí kě cè,jiǔ zhòng tiān shàng zì xiāng yāo。

缘识其一十二

赵炅

不曾师受有文章,天与聪明作久长。bù céng shī shòu yǒu wén zhāng,tiān yǔ cōng míng zuò jiǔ zhǎng。
道味自然玄境外,凡中奇异必非常。dào wèi zì rán xuán jìng wài,fán zhōng qí yì bì fēi cháng。

缘识其一十二

赵炅

道门长啸扣玄关,咀嚼盈虚口不闲。dào mén zhǎng xiào kòu xuán guān,jǔ jué yíng xū kǒu bù xián。
峰顶怡情松作笠,五湖来往看人间。fēng dǐng yí qíng sōng zuò lì,wǔ hú lái wǎng kàn rén jiān。

缘识其一十二

赵炅

年过百几鬓如鸦,到处安然便是家。nián guò bǎi jǐ bìn rú yā,dào chù ān rán biàn shì jiā。
醉后有时相诘问,更言我解种黄芽。zuì hòu yǒu shí xiāng jí wèn,gèng yán wǒ jiě zhǒng huáng yá。

缘识其一十二

赵炅

昆仑山上玉楼前,五色祥光混紫烟。kūn lún shān shàng yù lóu qián,wǔ sè xiáng guāng hùn zǐ yān。
景物不同人世界,群仙时醉卧花眠。jǐng wù bù tóng rén shì jiè,qún xiān shí zuì wò huā mián。

缘识其一十二

赵炅

一茎枯竹作渔竿,同畏蛟螭坐钓滩。yī jīng kū zhú zuò yú gān,tóng wèi jiāo chī zuò diào tān。
若获得鱼船许大,应想恐悚不心安。ruò huò dé yú chuán xǔ dà,yīng xiǎng kǒng sǒng bù xīn ān。

缘识其二

赵炅

玉浆时复咽于津,通畅全胜百味珍。yù jiāng shí fù yàn yú jīn,tōng chàng quán shèng bǎi wèi zhēn。
满口馨香兼自得,颜容改变作真人。mǎn kǒu xīn xiāng jiān zì dé,yán róng gǎi biàn zuò zhēn rén。