古诗词

缘识

赵炅

若言笔法穷绝艺,书一字,至百字,八法从前亦非细。ruò yán bǐ fǎ qióng jué yì,shū yī zì,zhì bǎi zì,bā fǎ cóng qián yì fēi xì。
分间布白要审详,浓淡均匀看可戏。fēn jiān bù bái yào shěn xiáng,nóng dàn jūn yún kàn kě xì。
一则一,二则二,消息踪由无纵恣。yī zé yī,èr zé èr,xiāo xī zōng yóu wú zòng zì。
纸为阵,笔为槊,将军须是有谋略。zhǐ wèi zhèn,bǐ wèi shuò,jiāng jūn xū shì yǒu móu lüè。
墨要乾研清神思,点画临时要廓落。mò yào qián yán qīng shén sī,diǎn huà lín shí yào kuò luò。
形势奇状似龙蛇,平头大小宜斟酌。xíng shì qí zhuàng shì lóng shé,píng tóu dà xiǎo yí zhēn zhuó。
曲须曲,直须直,意气方刚须雅饰。qū xū qū,zhí xū zhí,yì qì fāng gāng xū yǎ shì。
闲暇规矩有指归,圆转楷模堪法则。xián xiá guī jǔ yǒu zhǐ guī,yuán zhuǎn kǎi mó kān fǎ zé。
堪法则,有迟速,相钩相连光熠目。kān fǎ zé,yǒu chí sù,xiāng gōu xiāng lián guāng yì mù。
古隶参杂故不拘,颠草纵横似花蔟。gǔ lì cān zá gù bù jū,diān cǎo zòng héng shì huā cù。
偃仰莫把笔锋挫,先须顺䟐回收左。yǎn yǎng mò bǎ bǐ fēng cuò,xiān xū shùn lì huí shōu zuǒ。
经心健硬晓浮沉,铿锵启发勿怠堕。jīng xīn jiàn yìng xiǎo fú chén,kēng qiāng qǐ fā wù dài duò。
研穷体象貌亦同,博学精微先贤播。yán qióng tǐ xiàng mào yì tóng,bó xué jīng wēi xiān xián bō。
化阴阳,势出矣,藏头护尾深有理。huà yīn yáng,shì chū yǐ,cáng tóu hù wěi shēn yǒu lǐ。
禀乎人性是常情,递相映带可行止。bǐng hū rén xìng shì cháng qíng,dì xiāng yìng dài kě xíng zhǐ。
迟涩飞动似玲珑,慢引急牵如流水。chí sè fēi dòng shì líng lóng,màn yǐn jí qiān rú liú shuǐ。
上捺下挑猛如虎,蜂腰鹤膝不堪睹。shàng nà xià tiāo měng rú hǔ,fēng yāo hè xī bù kān dǔ。
壮士屈臂凤皇飞,张弓发箭胜于弩。zhuàng shì qū bì fèng huáng fēi,zhāng gōng fā jiàn shèng yú nǔ。
提撕秘思不可传,常存形影勿孤露。tí sī mì sī bù kě chuán,cháng cún xíng yǐng wù gū lù。
勿孤露,谁别辨,义之平稳知深浅。wù gū lù,shuí bié biàn,yì zhī píng wěn zhī shēn qiǎn。
自然观察往还来,斗回角立能驱遣。zì rán guān chá wǎng hái lái,dòu huí jiǎo lì néng qū qiǎn。
疴瘵缠身,溺水之禽。kē zhài chán shēn,nì shuǐ zhī qín。
长似死蛇,短似虾䗫。zhǎng shì sǐ shé,duǎn shì xiā má。
古人最慎,愚蒙大忌,名为不嘉。gǔ rén zuì shèn,yú méng dà jì,míng wèi bù jiā。

赵炅

即赵炅。宋太祖弟。初名匡义,后改光义,即位后改名炅。太祖开宝六年封晋王。九年即位,改元太平兴国。对割据政权继续各个击破。三年,平海军陈洪进、吴越王钱俶相继纳土。四年,亲征,平北汉。乘胜攻辽,于高梁河大败而归。雍熙三年,再命将三路攻辽,大败,遂行守内虚外政策。在位二十二年,加强中央集权,收节度使所领支郡,扩大科举取士,建崇文院,编纂《太平御览》等书,加强“重文”风气。淳化中,镇压王小波、李顺起义。 赵炅的作品>>

猜您喜欢

逍遥咏

赵炅

渐省虚名理,真求一味清。jiàn shěng xū míng lǐ,zhēn qiú yī wèi qīng。
目前皆是景,心内蕴长生。mù qián jiē shì jǐng,xīn nèi yùn zhǎng shēng。
白露秋催促,红花叶自轻。bái lù qiū cuī cù,hóng huā yè zì qīng。
物情归即悟,疑滞两无成。wù qíng guī jí wù,yí zhì liǎng wú chéng。

逍遥咏

赵炅

紫陌红尘里,贪名利好争。zǐ mò hóng chén lǐ,tān míng lì hǎo zhēng。
世情皆扰攘,大道甚纵横。shì qíng jiē rǎo rǎng,dà dào shén zòng héng。
弦直终无曲,心邪自不平。xián zhí zhōng wú qū,xīn xié zì bù píng。
若能如遂意,后学法先生。ruò néng rú suì yì,hòu xué fǎ xiān shēng。

逍遥咏

赵炅

寂静皆无语,其于理一般。jì jìng jiē wú yǔ,qí yú lǐ yī bān。
若非通秘奥,故是入微端。ruò fēi tōng mì ào,gù shì rù wēi duān。
善可名高尚,真乘智识宽。shàn kě míng gāo shàng,zhēn chéng zhì shí kuān。
天长与地久,万物不相干。tiān zhǎng yǔ dì jiǔ,wàn wù bù xiāng gàn。

逍遥咏

赵炅

天上及天下,施为那是亲。tiān shàng jí tiān xià,shī wèi nà shì qīn。
物情归造化,大道见深仁。wù qíng guī zào huà,dà dào jiàn shēn rén。
果位非遥远,贤愚自苦辛。guǒ wèi fēi yáo yuǎn,xián yú zì kǔ xīn。
焉知皆日用,秋换一年春。yān zhī jiē rì yòng,qiū huàn yī nián chūn。

逍遥咏

赵炅

表里分明说,深穷妙更玄。biǎo lǐ fēn míng shuō,shēn qióng miào gèng xuán。
愚迷行不到,圣事法中传。yú mí xíng bù dào,shèng shì fǎ zhōng chuán。
欲界情无定,真空本自然。yù jiè qíng wú dìng,zhēn kōng běn zì rán。
今生随曩劫,清净照三天。jīn shēng suí nǎng jié,qīng jìng zhào sān tiān。

逍遥咏

赵炅

日月无私照,人为似等闲。rì yuè wú sī zhào,rén wèi shì děng xián。
忙催红叶落,静想白云间。máng cuī hóng yè luò,jìng xiǎng bái yún jiān。
善念皆知有,非缘勿用攀。shàn niàn jiē zhī yǒu,fēi yuán wù yòng pān。
目前深邃理,那是扣玄关。mù qián shēn suì lǐ,nà shì kòu xuán guān。

逍遥咏

赵炅

精心求一善,一善许相宗。jīng xīn qiú yī shàn,yī shàn xǔ xiāng zōng。
利物无穷尽,分明理道通。lì wù wú qióng jǐn,fēn míng lǐ dào tōng。
正邪名恍惚,晓悟见真空。zhèng xié míng huǎng hū,xiǎo wù jiàn zhēn kōng。
象外行持法,玄言显圣功。xiàng wài xíng chí fǎ,xuán yán xiǎn shèng gōng。

逍遥咏

赵炅

百法还丹数,玄门各自深。bǎi fǎ hái dān shù,xuán mén gè zì shēn。
真空光似日,解脱本由心。zhēn kōng guāng shì rì,jiě tuō běn yóu xīn。
迷惑终无应,精修重古今。mí huò zhōng wú yīng,jīng xiū zhòng gǔ jīn。
循环岂暂息,七宝聚高岑。xún huán qǐ zàn xī,qī bǎo jù gāo cén。

逍遥咏

赵炅

刚气纵横合,无人到所思。gāng qì zòng héng hé,wú rén dào suǒ sī。
浮生看即易,至理杳难知。fú shēng kàn jí yì,zhì lǐ yǎo nán zhī。
返覆因兴念,恒持入远期。fǎn fù yīn xīng niàn,héng chí rù yuǎn qī。
孤云霄汉外,花见晚霜悲。gū yún xiāo hàn wài,huā jiàn wǎn shuāng bēi。

逍遥咏

赵炅

我说逍遥理,其如要妙深。wǒ shuō xiāo yáo lǐ,qí rú yào miào shēn。
悟来时顷刻,迷者岂通寻。wù lái shí qǐng kè,mí zhě qǐ tōng xún。
达即随情遣,真缘不可侵。dá jí suí qíng qiǎn,zhēn yuán bù kě qīn。
从来皆是事,巧拙在人心。cóng lái jiē shì shì,qiǎo zhuō zài rén xīn。

逍遥咏

赵炅

一法归千法,真如即是真。yī fǎ guī qiān fǎ,zhēn rú jí shì zhēn。
迷情终不见,达了悟知因。mí qíng zhōng bù jiàn,dá le wù zhī yīn。
海纳分他境,心平故可亲。hǎi nà fēn tā jìng,xīn píng gù kě qīn。
但明修鍊路,善业尽随身。dàn míng xiū liàn lù,shàn yè jǐn suí shēn。

逍遥咏

赵炅

真一生天地,因依认宿缘。zhēn yī shēng tiān dì,yīn yī rèn sù yuán。
智高通理性,凡下少周旋。zhì gāo tōng lǐ xìng,fán xià shǎo zhōu xuán。
语默何奇绝,幽深隐圣贤。yǔ mò hé qí jué,yōu shēn yǐn shèng xián。
谁人解我意,大道寸心玄。shuí rén jiě wǒ yì,dà dào cùn xīn xuán。

逍遥咏

赵炅

天上与人间,贤愚不暂闲。tiān shàng yǔ rén jiān,xián yú bù zàn xián。
精修归至理,道大隐玄关。jīng xiū guī zhì lǐ,dào dà yǐn xuán guān。
圣境皆奇绝,凡情岂易攀。shèng jìng jiē qí jué,fán qíng qǐ yì pān。
群仙宽坦荡,却老尽童颜。qún xiān kuān tǎn dàng,què lǎo jǐn tóng yán。

逍遥咏

赵炅

探玄何妙理,元化得均匀。tàn xuán hé miào lǐ,yuán huà dé jūn yún。
去住分明纪,终期远大亲。qù zhù fēn míng jì,zhōng qī yuǎn dà qīn。
物华堪赏咏,离挠最名珍。wù huá kān shǎng yǒng,lí náo zuì míng zhēn。
碧落翻霞彩,千秋不老春。bì luò fān xiá cǎi,qiān qiū bù lǎo chūn。

逍遥咏

赵炅

谁人信我说,我说亦非常。shuí rén xìn wǒ shuō,wǒ shuō yì fēi cháng。
苦行分明乐,缘深解即忙。kǔ xíng fēn míng lè,yuán shēn jiě jí máng。
乖持如似梦,慕道得清凉。guāi chí rú shì mèng,mù dào dé qīng liáng。
影响随声应,玄门可度量。yǐng xiǎng suí shēng yīng,xuán mén kě dù liàng。