古诗词

送陈彦群

叶适

雨洗蝗蝻馀,凉生疠疟后。yǔ xǐ huáng nǎn yú,liáng shēng lì nüè hòu。
今朝江上峰,净失棼雾垢。jīn cháo jiāng shàng fēng,jìng shī fén wù gòu。
举觞忻有嘱,饯我同年友。jǔ shāng xīn yǒu zhǔ,jiàn wǒ tóng nián yǒu。
平居多契阔,远别方嗟咎。píng jū duō qì kuò,yuǎn bié fāng jiē jiù。
大郡得师儒,高文兴孝秀。dà jùn dé shī rú,gāo wén xīng xiào xiù。
雍容入儒雅,磨错见琼玖。yōng róng rù rú yǎ,mó cuò jiàn qióng jiǔ。
众儒治六学,厥志存不朽。zhòng rú zhì liù xué,jué zhì cún bù xiǔ。
量空计寻丈,汲海论升斗。liàng kōng jì xún zhàng,jí hǎi lùn shēng dòu。
因之入簪组,并欲垂篆籀。yīn zhī rù zān zǔ,bìng yù chuí zhuàn zhòu。
公才赋超卓,杰立气愈厚。gōng cái fù chāo zhuó,jié lì qì yù hòu。
火宿无馀烟,果实甘众口。huǒ sù wú yú yān,guǒ shí gān zhòng kǒu。
书来幸细评,副此频矫首。shū lái xìng xì píng,fù cǐ pín jiǎo shǒu。
叶适

叶适

叶适(1150年5月26日—1223年2月21日),字正则,号水心居士,温州永嘉(今浙江温州)人,南宋著名思想家、文学家、政论家,世称水心先生。嘉定十六年(1223年),叶适去世,年七十四,赠光禄大夫,获谥“文定”(一作忠定),故又称“叶文定”、“叶忠定”。叶适主张功利之学,反对空谈性命,对朱熹学说提出批评,为永嘉学派集大成者。他所代表的永嘉事功学派,与当时朱熹的理学、陆九渊的心学并列为“南宋三大学派”,对后世影响深远,是温州创业精神的思想发源。著有《水心先生文集》、《水心别集》、《习学记言》等。 叶适的作品>>

猜您喜欢

送叶路分

叶适

猺啾獠唧闻鸣琴,十指如玉无哀音。yáo jiū liáo jī wén míng qín,shí zhǐ rú yù wú āi yīn。
应怜听者未洗耳,衡山高兮湘水深。yīng lián tīng zhě wèi xǐ ěr,héng shān gāo xī xiāng shuǐ shēn。
君今幅巾鹓鹭行,切勿著带貔虎傍。jūn jīn fú jīn yuān lù xíng,qiè wù zhù dài pí hǔ bàng。
软荷刺少离棹短,柝桐颖多班露长。ruǎn hé cì shǎo lí zhào duǎn,tuò tóng yǐng duō bān lù zhǎng。

答李制置

叶适

鼓槌恨不投淮流,复传侯挚能狡谋。gǔ chuí hèn bù tóu huái liú,fù chuán hóu zhì néng jiǎo móu。
西州卧龙出长算,朝泛清洛暮营丘。xī zhōu wò lóng chū zhǎng suàn,cháo fàn qīng luò mù yíng qiū。
禹迹芒芒草莱远,实边正在耕耘满。yǔ jì máng máng cǎo lái yuǎn,shí biān zhèng zài gēng yún mǎn。
中庭雅歌自有节,岂效淫声催煞滚。zhōng tíng yǎ gē zì yǒu jié,qǐ xiào yín shēng cuī shā gǔn。
北平渐车淖不通,白檀可越时未同。běi píng jiàn chē nào bù tōng,bái tán kě yuè shí wèi tóng。
待公刻就燕然颂,我亦严驾期无终。dài gōng kè jiù yàn rán sòng,wǒ yì yán jià qī wú zhōng。

林叔和见访道旧感叹因以为赠

叶适

与子异州壤,取友四十年。yǔ zi yì zhōu rǎng,qǔ yǒu sì shí nián。
狂心早探索,出语乾道前。kuáng xīn zǎo tàn suǒ,chū yǔ qián dào qián。
向来朱建安,拊手笑渊源。xiàng lái zhū jiàn ān,fǔ shǒu xiào yuān yuán。
小心承父昆,刻意希回骞。xiǎo xīn chéng fù kūn,kè yì xī huí qiān。
不求垄断登,有路直如弦。bù qiú lǒng duàn dēng,yǒu lù zhí rú xián。
计其所不为,敌富逾百千。jì qí suǒ bù wèi,dí fù yú bǎi qiān。
众骏跨险远,独鹄超渺绵。zhòng jùn kuà xiǎn yuǎn,dú gǔ chāo miǎo mián。
谓当共骖服,可以争联翩。wèi dāng gòng cān fú,kě yǐ zhēng lián piān。
谁知竟大谬,寸影孤云边。shuí zhī jìng dà miù,cùn yǐng gū yún biān。
南省无姓名,俯眉自愁煎。nán shěng wú xìng míng,fǔ méi zì chóu jiān。
家蔬仅掩豆,野蝗来蔽天。jiā shū jǐn yǎn dòu,yě huáng lái bì tiān。
过我城西隅,相视各华颠。guò wǒ chéng xī yú,xiāng shì gè huá diān。
寒菊已收花,枯井未回泉。hán jú yǐ shōu huā,kū jǐng wèi huí quán。
人生寓地上,蚁垤交折旋。rén shēng yù dì shàng,yǐ dié jiāo zhé xuán。
中间较得失,区区等浮烟。zhōng jiān jiào dé shī,qū qū děng fú yān。
喜君佳儿侄,放笔追奔川。xǐ jūn jiā ér zhí,fàng bǐ zhuī bēn chuān。
许身若卧龙,斩蛟透重渊。xǔ shēn ruò wò lóng,zhǎn jiāo tòu zhòng yuān。
所虞气力豪,未受规矩镌。suǒ yú qì lì háo,wèi shòu guī jǔ juān。
过翁非止肖,奕世始称贤。guò wēng fēi zhǐ xiào,yì shì shǐ chēng xián。
从今掩蓬荜,同赋归来篇。cóng jīn yǎn péng bì,tóng fù guī lái piān。

上滩

叶适

篙师上滩时,面作石蟠样。gāo shī shàng tān shí,miàn zuò shí pán yàng。
及其进尺寸,乃在一偃仰。jí qí jìn chǐ cùn,nǎi zài yī yǎn yǎng。
神禹不到地,狂流终播荡。shén yǔ bù dào dì,kuáng liú zhōng bō dàng。
逆顺本天力,人谋不相让。nì shùn běn tiān lì,rén móu bù xiāng ràng。
苦战排三军,势压票姚将。kǔ zhàn pái sān jūn,shì yā piào yáo jiāng。
身在乱石中,倾覆堪指掌。shēn zài luàn shí zhōng,qīng fù kān zhǐ zhǎng。
谁云何天衢,鼠径断还往。shuí yún hé tiān qú,shǔ jìng duàn hái wǎng。

送刘晋卿

叶适

草黄木脱何所适,使我感叹生百疾。cǎo huáng mù tuō hé suǒ shì,shǐ wǒ gǎn tàn shēng bǎi jí。
天骥屡为驽骀笑,良玉空遭珷玞黜。tiān jì lǚ wèi nú dài xiào,liáng yù kōng zāo wǔ fū chù。
少年壮志思绝尘,只今作计常后人。shǎo nián zhuàng zhì sī jué chén,zhǐ jīn zuò jì cháng hòu rén。
明堂巨栋吾何有,护竹养花甘隐沦。míng táng jù dòng wú hé yǒu,hù zhú yǎng huā gān yǐn lún。

题人扇

叶适

外德欲晦,面目自蔽。wài dé yù huì,miàn mù zì bì。
内德欲耀,肝胆毕照。nèi dé yù yào,gān dǎn bì zhào。
二法相除,我则有馀。èr fǎ xiāng chú,wǒ zé yǒu yú。
穆如清风,用之不穷。mù rú qīng fēng,yòng zhī bù qióng。