古诗词

怀远堂

叶适

祖后昔尊御,忠邪初混茫。zǔ hòu xī zūn yù,zhōng xié chū hùn máng。
诐行扬于庭,直词招自旁。bì xíng yáng yú tíng,zhí cí zhāo zì páng。
尽锄新法秽,还拯疲民康。jǐn chú xīn fǎ huì,hái zhěng pí mín kāng。
白头失路者,冠服辉以煌。bái tóu shī lù zhě,guān fú huī yǐ huáng。
尤工抑外家,减官卑轮箱。yóu gōng yì wài jiā,jiǎn guān bēi lún xiāng。
累然两孤侄,赋禄上团防。lèi rán liǎng gū zhí,fù lù shàng tuán fáng。
赐书课熟读,敛衽常敬庄。cì shū kè shú dú,liǎn rèn cháng jìng zhuāng。
盘筵化蒲苋,歌舞讳姬姜。pán yán huà pú xiàn,gē wǔ huì jī jiāng。
堂开瞰远野,惟见条山苍。táng kāi kàn yuǎn yě,wéi jiàn tiáo shān cāng。
不知天何意,反掌异存亡。bù zhī tiān hé yì,fǎn zhǎng yì cún wáng。
何人致颠覆,使我同披猖。hé rén zhì diān fù,shǐ wǒ tóng pī chāng。
胡云半点黑,汴水千里黄。hú yún bàn diǎn hēi,biàn shuǐ qiān lǐ huáng。
飘萧离宫殿,零落趁伧荒。piāo xiāo lí gōng diàn,líng luò chèn cāng huāng。
三吴通苇岸,中禁隔龙光。sān wú tōng wěi àn,zhōng jìn gé lóng guāng。
曾孙更寂寞,泥里弄耕桑。céng sūn gèng jì mò,ní lǐ nòng gēng sāng。
风掀炊馌灶,雨烂晒禾场。fēng xiān chuī yè zào,yǔ làn shài hé chǎng。
稍复卓墟墅,渐能满囷仓。shāo fù zhuó xū shù,jiàn néng mǎn qūn cāng。
旧居重回首,欲诣川无梁。jiù jū zhòng huí shǒu,yù yì chuān wú liáng。
哀哉血腥涴,狐兔久埋藏。āi zāi xuè xīng wò,hú tù jiǔ mái cáng。
想其屡易主,指说故侯王。xiǎng qí lǚ yì zhǔ,zhǐ shuō gù hóu wáng。
时运从代谢,形神终惨伤。shí yùn cóng dài xiè,xíng shén zhōng cǎn shāng。
翁今垂八十,健悍嗔扶将。wēng jīn chuí bā shí,jiàn hàn chēn fú jiāng。
句中青玉案,壁上乌丝行。jù zhōng qīng yù àn,bì shàng wū sī xíng。
细抄四檐动,绕看三伏凉。xì chāo sì yán dòng,rào kàn sān fú liáng。
渚清莲叶晓,露净菊枝芳。zhǔ qīng lián yè xiǎo,lù jìng jú zhī fāng。
鹤笼翅羽阔,渔艓波浪长。hè lóng chì yǔ kuò,yú dié bō làng zhǎng。
凛怀南狩日,骇溃非一方。lǐn huái nán shòu rì,hài kuì fēi yī fāng。
当繇后请命,所以再隆昌。dāng yáo hòu qǐng mìng,suǒ yǐ zài lóng chāng。
吁俊虽草莽,象贤本虞唐。xū jùn suī cǎo mǎng,xiàng xián běn yú táng。
不应女尧舜,早已坠簪裳。bù yīng nǚ yáo shùn,zǎo yǐ zhuì zān shang。
劝翁善眠食,神道分否臧。quàn wēng shàn mián shí,shén dào fēn fǒu zāng。
会须诏飞下,洗沐朝建章。huì xū zhào fēi xià,xǐ mù cháo jiàn zhāng。
叶适

叶适

叶适(1150年5月26日—1223年2月21日),字正则,号水心居士,温州永嘉(今浙江温州)人,南宋著名思想家、文学家、政论家,世称水心先生。嘉定十六年(1223年),叶适去世,年七十四,赠光禄大夫,获谥“文定”(一作忠定),故又称“叶文定”、“叶忠定”。叶适主张功利之学,反对空谈性命,对朱熹学说提出批评,为永嘉学派集大成者。他所代表的永嘉事功学派,与当时朱熹的理学、陆九渊的心学并列为“南宋三大学派”,对后世影响深远,是温州创业精神的思想发源。著有《水心先生文集》、《水心别集》、《习学记言》等。 叶适的作品>>

猜您喜欢

题刘潜夫诗什并以将行

叶适

寄来南岳第三稿,穿尽遗珠簇尽花。jì lái nán yuè dì sān gǎo,chuān jǐn yí zhū cù jǐn huā。
几度惊教祝融泣,一齐传与尉佗夸。jǐ dù jīng jiào zhù róng qì,yī qí chuán yǔ wèi tuó kuā。
龙鸣自满空中韵,凤咮都无巧后哇。lóng míng zì mǎn kōng zhōng yùn,fèng zhòu dōu wú qiǎo hòu wa。
庾信不留何逊往,评君应得当行家。yǔ xìn bù liú hé xùn wǎng,píng jūn yīng dé dāng xíng jiā。

送宋知录

叶适

与子比邻计未疏,河梁新驾月明初。yǔ zi bǐ lín jì wèi shū,hé liáng xīn jià yuè míng chū。
老人轻作三年别,强记难忘一览馀。lǎo rén qīng zuò sān nián bié,qiáng jì nán wàng yī lǎn yú。
节相喜材添局务,寺丞引类惜朝裾。jié xiāng xǐ cái tiān jú wù,sì chéng yǐn lèi xī cháo jū。
只愁恋着衙楼好,回厌家山道不如。zhǐ chóu liàn zhe yá lóu hǎo,huí yàn jiā shān dào bù rú。

和王宗卿白兔诗

叶适

鸦带初阳照广津,兔随斜月满亏轮。yā dài chū yáng zhào guǎng jīn,tù suí xié yuè mǎn kuī lún。
瑞登韩笔名尤重,喜动欧吟事转神。ruì dēng hán bǐ míng yóu zhòng,xǐ dòng ōu yín shì zhuǎn shén。
不道奇毛妒霜雪,应知雅意合松椿。bù dào qí máo dù shuāng xuě,yīng zhī yǎ yì hé sōng chūn。
龟年鹤岁犹嫌少,献与尊堂别纪春。guī nián hè suì yóu xián shǎo,xiàn yǔ zūn táng bié jì chūn。

李处士挽诗

叶适

忆吟诗句与君儿,曾说高宗涕自挥。yì yín shī jù yǔ jūn ér,céng shuō gāo zōng tì zì huī。
两地兵休重富乐,百年家活共轻肥。liǎng dì bīng xiū zhòng fù lè,bǎi nián jiā huó gòng qīng féi。
多留萤火明书案,闲著渔蓑傍钓矶。duō liú yíng huǒ míng shū àn,xián zhù yú suō bàng diào jī。
身内巳无尘土僻,霜阡雪坞送将归。shēn nèi sì wú chén tǔ pì,shuāng qiān xuě wù sòng jiāng guī。

衢州杂兴二首

叶适

玉研朱兮不可寻,暖风催绿麦成阴。yù yán zhū xī bù kě xún,nuǎn fēng cuī lǜ mài chéng yīn。
越山行尽见平野,江上水流无逝音。yuè shān xíng jǐn jiàn píng yě,jiāng shàng shuǐ liú wú shì yīn。
地跨京师都邑壮,俗兼吴楚智谋深。dì kuà jīng shī dōu yì zhuàng,sú jiān wú chǔ zhì móu shēn。
诏书宽大邦人诵,知有贤侯绥辔临。zhào shū kuān dà bāng rén sòng,zhī yǒu xián hóu suí pèi lín。

衢州杂兴二首

叶适

樊梅野雪扫成泥,桃李纷纷照旧蹊。fán méi yě xuě sǎo chéng ní,táo lǐ fēn fēn zhào jiù qī。
行子束书轻驷马,主人炊蓐候鸣鸡。xíng zi shù shū qīng sì mǎ,zhǔ rén chuī rù hòu míng jī。
百年囹圄荒蓬藋,万里耕桑接町畦。bǎi nián líng yǔ huāng péng diào,wàn lǐ gēng sāng jiē tīng qí。
堪笑腐儒何用此,只今飘转楚江西。kān xiào fǔ rú hé yòng cǐ,zhǐ jīn piāo zhuǎn chǔ jiāng xī。

仙坛

叶适

堂堂人物地行仙,勾漏丹砂信有缘。táng táng rén wù dì xíng xiān,gōu lòu dān shā xìn yǒu yuán。
弹压松篁知暂尔,未应谢屐久林泉。dàn yā sōng huáng zhī zàn ěr,wèi yīng xiè jī jiǔ lín quán。

题阎才元喜雪堂三首

叶适

东来十月黄尘满,霰点霜花总未堪。dōng lái shí yuè huáng chén mǎn,xiàn diǎn shuāng huā zǒng wèi kān。
恰是使君诚意足,带将腊雪赴荆南。qià shì shǐ jūn chéng yì zú,dài jiāng là xuě fù jīng nán。

题阎才元喜雪堂三首

叶适

平压龙山五尺危,堕鸢何处避阴威。píng yā lóng shān wǔ chǐ wēi,duò yuān hé chù bì yīn wēi。
渐令融罢春泥软,麦浪黏天燕子飞。jiàn lìng róng bà chūn ní ruǎn,mài làng nián tiān yàn zi fēi。

题阎才元喜雪堂三首

叶适

檐角低猥小凭栏,霏霏只合对高寒。yán jiǎo dī wěi xiǎo píng lán,fēi fēi zhǐ hé duì gāo hán。
他年认得名堂意,不作销金暖帐看。tā nián rèn dé míng táng yì,bù zuò xiāo jīn nuǎn zhàng kàn。

除夜元日连登烟霏楼二首

叶适

岩峦宽去灵虬寺,水竹低横处士园。yán luán kuān qù líng qiú sì,shuǐ zhú dī héng chù shì yuán。
此是蕲州无比好,亦如浙下好山川。cǐ shì qí zhōu wú bǐ hǎo,yì rú zhè xià hǎo shān chuān。

除夜元日连登烟霏楼二首

叶适

摧荷秃柳不胜春,脉脉荒堤数过人。cuī hé tū liǔ bù shèng chūn,mài mài huāng dī shù guò rén。
我若有材能速化,应将地巧答天真。wǒ ruò yǒu cái néng sù huà,yīng jiāng dì qiǎo dá tiān zhēn。

刘高士自画琴横膝前对云起求诗

叶适

试向遮岩拥壑时,弄弦调轸按前徽。shì xiàng zhē yán yōng hè shí,nòng xián diào zhěn àn qián huī。
未须写就多情曲,饶与闲云自在飞。wèi xū xiě jiù duō qíng qū,ráo yǔ xián yún zì zài fēi。

元夕立春喜晴于是郡人久不出矣三首

叶适

膏火无光巳累年,欢娱少味是穷边。gāo huǒ wú guāng sì lèi nián,huān yú shǎo wèi shì qióng biān。
强吹箫鼓迎乌帽,勾引游人近酒前。qiáng chuī xiāo gǔ yíng wū mào,gōu yǐn yóu rén jìn jiǔ qián。

元夕立春喜晴于是郡人久不出矣三首

叶适

十夜茅檐宿冻云,商量送腊又迎春。shí yè máo yán sù dòng yún,shāng liàng sòng là yòu yíng chūn。
并将束苇熏天焰,回得阳和捧日轮。bìng jiāng shù wěi xūn tiān yàn,huí dé yáng hé pěng rì lún。