古诗词

通判国博中斋诗

强至

天下以中为大本,天地得中能自生。tiān xià yǐ zhōng wèi dà běn,tiān dì dé zhōng néng zì shēng。
古之圣贤一用中,政刑礼乐万事平。gǔ zhī shèng xián yī yòng zhōng,zhèng xíng lǐ lè wàn shì píng。
于戏后世中道丧,政分宽猛刑重轻。yú xì hòu shì zhōng dào sàng,zhèng fēn kuān měng xíng zhòng qīng。
礼非俭陋则奢僭,乐不专一须锵铿。lǐ fēi jiǎn lòu zé shē jiàn,lè bù zhuān yī xū qiāng kēng。
其间万事亦颇僻,或过不及谁与绳。qí jiān wàn shì yì pǒ pì,huò guò bù jí shuí yǔ shéng。
今公奋然力追救,大署中字为斋名。jīn gōng fèn rán lì zhuī jiù,dà shǔ zhōng zì wèi zhāi míng。
谓中之迹不可见,粲焉其道存六经。wèi zhōng zhī jì bù kě jiàn,càn yān qí dào cún liù jīng。
尚书洪范有皇极,春秋王道为权衡。shàng shū hóng fàn yǒu huáng jí,chūn qiū wáng dào wèi quán héng。
在易之爻贵二五,于诗无邪义甚明。zài yì zhī yáo guì èr wǔ,yú shī wú xié yì shén míng。
子思著篇究根柢,王通命说垂仪刑。zi sī zhù piān jiū gēn dǐ,wáng tōng mìng shuō chuí yí xíng。
夜探群书味中理,鸡鸣而作还奉行。yè tàn qún shū wèi zhōng lǐ,jī míng ér zuò hái fèng xíng。
出处语默皆时中,措诸万事无侧倾。chū chù yǔ mò jiē shí zhōng,cuò zhū wàn shì wú cè qīng。
有时宾至相与乐,咏歌亦作中和声。yǒu shí bīn zhì xiāng yǔ lè,yǒng gē yì zuò zhōng hé shēng。
檐前竹树有中色,四序不改长青青。yán qián zhú shù yǒu zhōng sè,sì xù bù gǎi zhǎng qīng qīng。
公今一州贰守政,千里犹变中庸氓。gōng jīn yī zhōu èr shǒu zhèng,qiān lǐ yóu biàn zhōng yōng máng。
异时朝廷赞天子,扩之四海中道成。yì shí cháo tíng zàn tiān zi,kuò zhī sì hǎi zhōng dào chéng。
至得摄齐升公斋,一听中论退服膺。zhì dé shè qí shēng gōng zhāi,yī tīng zhōng lùn tuì fú yīng。

强至

宋杭州钱塘人,字几圣。仁宗庆历六年进士。为三司户部判官、尚书祠部郎中。为文简古不俗,尤工于诗,以文学受知韩琦。琦欲荐充馆阁,不果。有《韩忠献遗事》、《祠部集》。 强至的作品>>

猜您喜欢

依韵和栽花二阕

强至

移花新了诏书来,似负迎春着意栽。yí huā xīn le zhào shū lái,shì fù yíng chūn zhe yì zāi。
桃李我公天下满,不须偏待此中开。táo lǐ wǒ gōng tiān xià mǎn,bù xū piān dài cǐ zhōng kāi。

宋周士以新蕈为惠并示佳句依韵和答

强至

食蕈由来胜茹芝,十年此味望晴霓。shí xùn yóu lái shèng rú zhī,shí nián cǐ wèi wàng qíng ní。
雕盘细簇春云朵,惠我殷勤助杀鸡。diāo pán xì cù chūn yún duǒ,huì wǒ yīn qín zhù shā jī。

醉中刘道叔尹嗣复李子先垂和予乙巳岁开元寺仁王院咏竹二十八字复依元韵走笔答之

强至

忆弄吟毫倚翠阴,也应新笋更成林。yì nòng yín háo yǐ cuì yīn,yě yīng xīn sǔn gèng chéng lín。
感君潇洒赓诗句,不负凌虚一寸心。gǎn jūn xiāo sǎ gēng shī jù,bù fù líng xū yī cùn xīn。

韩及甫惠陕梨走笔书句谢之

强至

霜后琼浆味转饶,关山封寄路迢迢。shuāng hòu qióng jiāng wèi zhuǎn ráo,guān shān fēng jì lù tiáo tiáo。
分甘珍重知君意,应为相如正病消。fēn gān zhēn zhòng zhī jūn yì,yīng wèi xiāng rú zhèng bìng xiāo。

李景初许借剪彩花数轴一观累日不至戏成二绝督之

强至

壶蜂蛱蝶日徘徊,只欠生香去复来。hú fēng jiá dié rì pái huái,zhǐ qiàn shēng xiāng qù fù lái。
应是春风随玉指,剪刀行处一花开。yīng shì chūn fēng suí yù zhǐ,jiǎn dāo xíng chù yī huā kāi。

李景初许借剪彩花数轴一观累日不至戏成二绝督之

强至

剪彩茸茸细逼真,秋风堂上数枝春。jiǎn cǎi rōng rōng xì bī zhēn,qiū fēng táng shàng shù zhī chūn。
为偷造化防天觉,却拟深藏不借人。wèi tōu zào huà fáng tiān jué,què nǐ shēn cáng bù jiè rén。

庚戌仲春十二夜同无愧饮林夫西窗有感

强至

忆听西窗一曲歌,金杯未尽转横波。yì tīng xī chuāng yī qū gē,jīn bēi wèi jǐn zhuǎn héng bō。
酒徒依旧歌声断,今夜西窗奈我何。jiǔ tú yī jiù gē shēng duàn,jīn yè xī chuāng nài wǒ hé。

走笔依韵和酬王彦霖四首

强至

几度春风信陆沉,曾题醉笔写花阴。jǐ dù chūn fēng xìn lù chén,céng tí zuì bǐ xiě huā yīn。
诗情不复随风乱,今日花前对展禽。shī qíng bù fù suí fēng luàn,jīn rì huā qián duì zhǎn qín。

走笔依韵和酬王彦霖四首

强至

感旧情怀日日深,三春能几半晴阴。gǎn jiù qíng huái rì rì shēn,sān chūn néng jǐ bàn qíng yīn。
醉题难尽当时意,啼彻春风羡暮禽。zuì tí nán jǐn dāng shí yì,tí chè chūn fēng xiàn mù qín。

走笔依韵和酬王彦霖四首

强至

夫子人间第一流,清言暂隔已离愁。fū zi rén jiān dì yī liú,qīng yán zàn gé yǐ lí chóu。
今朝偶负寻春约,诗思勾牵未肯休。jīn cháo ǒu fù xún chūn yuē,shī sī gōu qiān wèi kěn xiū。

走笔依韵和酬王彦霖四首

强至

不住年光衮衮流,莺花渐老使人愁。bù zhù nián guāng gǔn gǔn liú,yīng huā jiàn lǎo shǐ rén chóu。
莺犹可听花犹在,再卜他时一醉休。yīng yóu kě tīng huā yóu zài,zài bo tā shí yī zuì xiū。

和司徒侍中同赏梨花

强至

映花急把玉交杯,风扫残香已几堆。yìng huā jí bǎ yù jiāo bēi,fēng sǎo cán xiāng yǐ jǐ duī。
酷爱岂惟公假借,惯曾御苑见花来。kù ài qǐ wéi gōng jiǎ jiè,guàn céng yù yuàn jiàn huā lái。

闻无愧夜会二三君子戏呈二十八字

强至

烛边醉脸拟融酥,盏畔歌喉欲贯珠。zhú biān zuì liǎn nǐ róng sū,zhǎn pàn gē hóu yù guàn zhū。
应念东家多病叟,静披宽褐拥红炉。yīng niàn dōng jiā duō bìng sǒu,jìng pī kuān hè yōng hóng lú。

坐客宋周士忽垂光和复用元韵答之三首

强至

魏台营妓胜添酥,一笑堪酬百琲珠。wèi tái yíng jì shèng tiān sū,yī xiào kān chóu bǎi bèi zhū。
只恐更深云雨散,明朝共是守寒炉。zhǐ kǒng gèng shēn yún yǔ sàn,míng cháo gòng shì shǒu hán lú。

坐客宋周士忽垂光和复用元韵答之三首

强至

风流双腕转凝酥,舞彻伊州汗有珠。fēng liú shuāng wàn zhuǎn níng sū,wǔ chè yī zhōu hàn yǒu zhū。
探手始知帘外冷,照堂兽炭焰围炉。tàn shǒu shǐ zhī lián wài lěng,zhào táng shòu tàn yàn wéi lú。