古诗词

送盛君方

强至

秋风木叶飞边徼,日暮铜台别杯釂。qiū fēng mù yè fēi biān jiǎo,rì mù tóng tái bié bēi jiào。
燕姬一曲声未终,交臂方携忽南棹。yàn jī yī qū shēng wèi zhōng,jiāo bì fāng xié hū nán zhào。
相公镇魏从辟书,玉帐三年奉谈笑。xiāng gōng zhèn wèi cóng pì shū,yù zhàng sān nián fèng tán xiào。
密谋直道裨主人,饱食庸儿或阴诮。mì móu zhí dào bì zhǔ rén,bǎo shí yōng ér huò yīn qiào。
君殊不顾但自若,烱烱诚心复谁照。jūn shū bù gù dàn zì ruò,jiǒng jiǒng chéng xīn fù shuí zhào。
相公还朝数论荐,援手无人在廊庙。xiāng gōng hái cháo shù lùn jiàn,yuán shǒu wú rén zài láng miào。
荐章未报人事改,魏国门前客相吊。jiàn zhāng wèi bào rén shì gǎi,wèi guó mén qián kè xiāng diào。
圣贤尚觊后世知,万事那能目前料。shèng xián shàng jì hòu shì zhī,wàn shì nà néng mù qián liào。
方今擢才不待次,道路纷纷走严召。fāng jīn zhuó cái bù dài cì,dào lù fēn fēn zǒu yán zhào。
朝廷必欲收真才,岂有如君使常调。cháo tíng bì yù shōu zhēn cái,qǐ yǒu rú jūn shǐ cháng diào。
读书适用非苟知,脱略空言直趋要。dú shū shì yòng fēi gǒu zhī,tuō lüè kōng yán zhí qū yào。
有馀利刃未一施,可惜青萍反居鞘。yǒu yú lì rèn wèi yī shī,kě xī qīng píng fǎn jū qiào。
谁能出力终提携,会看惊人露芒耀。shuí néng chū lì zhōng tí xié,huì kàn jīng rén lù máng yào。
君如弗偶好言命,予亦徐当卜耕钓。jūn rú fú ǒu hǎo yán mìng,yǔ yì xú dāng bo gēng diào。

强至

宋杭州钱塘人,字几圣。仁宗庆历六年进士。为三司户部判官、尚书祠部郎中。为文简古不俗,尤工于诗,以文学受知韩琦。琦欲荐充馆阁,不果。有《韩忠献遗事》、《祠部集》。 强至的作品>>

猜您喜欢

依韵奉和经略司徒侍中上巳会兴庆池

强至

千载兰亭后,风流宛目前。qiān zài lán tíng hòu,fēng liú wǎn mù qián。
竹昏烟冉冉,花泣露涟涟。zhú hūn yān rǎn rǎn,huā qì lù lián lián。
笔落诗推将,杯行酒有仙。bǐ luò shī tuī jiāng,bēi xíng jiǔ yǒu xiān。
水边佳丽少,春草谩芊绵。shuǐ biān jiā lì shǎo,chūn cǎo mán qiān mián。

小阁西山落日

强至

天地垂垂暮,残阳似有情。tiān dì chuí chuí mù,cán yáng shì yǒu qíng。
未催全岭暗,犹放半山明。wèi cuī quán lǐng àn,yóu fàng bàn shān míng。
远树微茫见,孤烟惨澹生。yuǎn shù wēi máng jiàn,gū yān cǎn dàn shēng。
流年从此老,对酒急须倾。liú nián cóng cǐ lǎo,duì jiǔ jí xū qīng。

翻经台

强至

失道从僧指,穷高听鸟呼。shī dào cóng sēng zhǐ,qióng gāo tīng niǎo hū。
千山四回抱,一径百盘纡。qiān shān sì huí bào,yī jìng bǎi pán yū。
人事空今昔,台基傥有无。rén shì kōng jīn xī,tái jī tǎng yǒu wú。
吟边岚气夕,落日伴猿狐。yín biān lán qì xī,luò rì bàn yuán hú。

题华藏环峰阁

强至

精蓝已尘外,飞阁更云端。jīng lán yǐ chén wài,fēi gé gèng yún duān。
只见苍山合,宁知紫宙宽。zhǐ jiàn cāng shān hé,níng zhī zǐ zhòu kuān。
客游追汗漫,诗思等巑岏。kè yóu zhuī hàn màn,shī sī děng cuán wán。
大士安禅后,何人此倚栏。dà shì ān chán hòu,hé rén cǐ yǐ lán。

羽师院假山

强至

累石作危峰,轩然曲沼中。lèi shí zuò wēi fēng,xuān rán qū zhǎo zhōng。
山形在眉睫,人意自衡嵩。shān xíng zài méi jié,rén yì zì héng sōng。
影骇鱼虾避,路疑猿鸟通。yǐng hài yú xiā bì,lù yí yuán niǎo tōng。
宦途尤巧险,匠手莫言工。huàn tú yóu qiǎo xiǎn,jiàng shǒu mò yán gōng。

京兆府初赴同天节宴诗二首

强至

四月薰风转,三天瑞景舒。sì yuè xūn fēng zhuǎn,sān tiān ruì jǐng shū。
歌从归启后,寿起祝尧初。gē cóng guī qǐ hòu,shòu qǐ zhù yáo chū。
诗喜南山对,身甘北阙疏。shī xǐ nán shān duì,shēn gān běi quē shū。
九韶音未作,朝野自欢如。jiǔ sháo yīn wèi zuò,cháo yě zì huān rú。

京兆府初赴同天节宴诗二首

强至

五帝今云六,君王合万年。wǔ dì jīn yún liù,jūn wáng hé wàn nián。
日长迟漏水,风细驻炉烟。rì zhǎng chí lòu shuǐ,fēng xì zhù lú yān。
想像联朝佩,欢呼捧御筵。xiǎng xiàng lián cháo pèi,huān hū pěng yù yán。
喜深恩更远,不竭似秦川。xǐ shēn ēn gèng yuǎn,bù jié shì qín chuān。

哭王仲密四首

强至

相逢初北阙,并试复南宫。xiāng féng chū běi quē,bìng shì fù nán gōng。
失意春风里,谋归汴水东。shī yì chūn fēng lǐ,móu guī biàn shuǐ dōng。
行藏他日异,笑语此生空。xíng cáng tā rì yì,xiào yǔ cǐ shēng kōng。
不挂青云籍,声名野史中。bù guà qīng yún jí,shēng míng yě shǐ zhōng。

哭王仲密四首

强至

群居三益友,再拜十年兄。qún jū sān yì yǒu,zài bài shí nián xiōng。
一别长南北,相逢遂死生。yī bié zhǎng nán běi,xiāng féng suì sǐ shēng。
泪流添渭水,心折注江城。lèi liú tiān wèi shuǐ,xīn zhé zhù jiāng chéng。
闻讣悲尤剧,书成仆未行。wén fù bēi yóu jù,shū chéng pū wèi xíng。

哭王仲密四首

强至

场屋行迟暮,田庐卧寂寥。chǎng wū xíng chí mù,tián lú wò jì liáo。
壮图藏翰墨,高行落渔樵。zhuàng tú cáng hàn mò,gāo xíng luò yú qiáo。
会哭诸朋盛,衔哀一奠遥。huì kū zhū péng shèng,xián āi yī diàn yáo。
系舟江岸绝,愁望定山潮。xì zhōu jiāng àn jué,chóu wàng dìng shān cháo。

哭王仲密四首

强至

多金空旧产,短褐尽平生。duō jīn kōng jiù chǎn,duǎn hè jǐn píng shēng。
蒿里閟春色,桐江流哭声。hāo lǐ bì chūn sè,tóng jiāng liú kū shēng。
人怜天不与,妇少子犹婴。rén lián tiān bù yǔ,fù shǎo zi yóu yīng。
如有山涛在,应忘顾后情。rú yǒu shān tāo zài,yīng wàng gù hòu qíng。

依韵和酬鲜于子骏郎中见寄

强至

昨在王公幕,同时辄仰攀。zuó zài wáng gōng mù,tóng shí zhé yǎng pān。
论情昆弟等,知己友朋间。lùn qíng kūn dì děng,zhī jǐ yǒu péng jiān。
渭北孤交臂,淮阳慰客颜。wèi běi gū jiāo bì,huái yáng wèi kè yán。
长卿看驷马,父老望西还。zhǎng qīng kàn sì mǎ,fù lǎo wàng xī hái。

赵龙图自西川携鹿儿至秦相惠

强至

软毛金缕暗,细点雪花匀。ruǎn máo jīn lǚ àn,xì diǎn xuě huā yún。
林下远思母,阶前愁傍人。lín xià yuǎn sī mǔ,jiē qián chóu bàng rén。
涧声微可听,野性渐能驯。jiàn shēng wēi kě tīng,yě xìng jiàn néng xùn。
公惠成愚好,他年伴幅巾。gōng huì chéng yú hǎo,tā nián bàn fú jīn。

长老凤师新作四照亭以其环顾洞彻无纤翳碍目故名云从予乞诗因即其说以寄题

强至

大士安禅外,孤亭旷望中。dà shì ān chán wài,gū tíng kuàng wàng zhōng。
物无形可遁,心与境俱通。wù wú xíng kě dùn,xīn yǔ jìng jù tōng。
日月光应倍,江山气更雄。rì yuè guāng yīng bèi,jiāng shān qì gèng xióng。
宁须面壁坐,到此即观空。níng xū miàn bì zuò,dào cǐ jí guān kōng。

留题太平寺

强至

乡落少人烟,精庐独岿然。xiāng luò shǎo rén yān,jīng lú dú kuī rán。
香花真佛界,栋宇始唐年。xiāng huā zhēn fú jiè,dòng yǔ shǐ táng nián。
鸟啄斋馀食,僧参夜半禅。niǎo zhuó zhāi yú shí,sēng cān yè bàn chán。
清凉数亩地,已是隔尘缘。qīng liáng shù mǔ dì,yǐ shì gé chén yuán。