古诗词

闻胡琴一首

韦骧

园林雨过秋萧索,幅巾谈笑情方乐。yuán lín yǔ guò qiū xiāo suǒ,fú jīn tán xiào qíng fāng lè。
歘然一抹四朱弦,续续清声透帘幕。chuā rán yī mǒ sì zhū xián,xù xù qīng shēng tòu lián mù。
轻拢慢撚手应心,如出自然非以学。qīng lǒng màn niǎn shǒu yīng xīn,rú chū zì rán fēi yǐ xué。
露蝉凄咽春莺啭,变化逡巡动寥廓。lù chán qī yàn chūn yīng zhuàn,biàn huà qūn xún dòng liáo kuò。
审音度曲肃众听,歌舞满堂生寂寞。shěn yīn dù qū sù zhòng tīng,gē wǔ mǎn táng shēng jì mò。
自嗟投老饮量衰,一举为空金凿落。zì jiē tóu lǎo yǐn liàng shuāi,yī jǔ wèi kōng jīn záo luò。

韦骧

公元一〇三三年至一一一〇五年,字子骏,钱塘人。生于宋仁宗明道二年,卒于徽宗崇宁四年,年七十三岁。工诗文。皇祐五年(公元一0五三年)进士,除知袁州萍乡系。历福建转连判官,主客郎中。出为变路提刑。建中靖国初,(公元一一〇一年)除知明州丐宫祠,以左朝议大夫提举洞霄宫,卒。骧著有文集十八卷,赋二十卷,均《宋史艺文志》并传于世。 韦骧的作品>>

猜您喜欢

惜花

韦骧

东风吹园杂花开,不忍虚掷委黄埃。dōng fēng chuī yuán zá huā kāi,bù rěn xū zhì wěi huáng āi。
且来相就饮一斗,渐老逢春能几回。qiě lái xiāng jiù yǐn yī dòu,jiàn lǎo féng chūn néng jǐ huí。

食蛤蜊二首

韦骧

适口珍鲜品格高,泥深海近不能逃。shì kǒu zhēn xiān pǐn gé gāo,ní shēn hǎi jìn bù néng táo。
若教毕卓曾知味,岂肯甘心把蟹螯。ruò jiào bì zhuó céng zhī wèi,qǐ kěn gān xīn bǎ xiè áo。

食蛤蜊二首

韦骧

自卫区区亦甚勤,刳肠剔柱奈何人。zì wèi qū qū yì shén qín,kū cháng tī zhù nài hé rén。
若知射影能相惧,应学含沙得保身。ruò zhī shè yǐng néng xiāng jù,yīng xué hán shā dé bǎo shēn。

御爱山

韦骧

五峰列翠俨如屏,御爱知非浪得名。wǔ fēng liè cuì yǎn rú píng,yù ài zhī fēi làng dé míng。
行客勿轻加诮咏,播迁岂是不关情。xíng kè wù qīng jiā qiào yǒng,bō qiān qǐ shì bù guān qíng。

三盘阁

韦骧

江山千里势雄豪,终日缘崖未是劳。jiāng shān qiān lǐ shì xióng háo,zhōng rì yuán yá wèi shì láo。
欲识寒心骑马处,三盘阁上看惊涛。yù shí hán xīn qí mǎ chù,sān pán gé shàng kàn jīng tāo。

玉枕驿

韦骧

嵬然峭壁入青云,玉枕光辉绝世尘。wéi rán qiào bì rù qīng yún,yù zhěn guāng huī jué shì chén。
岂是群仙露奇迹,故将珍玩感途人。qǐ shì qún xiān lù qí jì,gù jiāng zhēn wán gǎn tú rén。

过故平

韦骧

间关危栈过岧峣,忽见平原旅恨销。jiān guān wēi zhàn guò tiáo yáo,hū jiàn píng yuán lǚ hèn xiāo。
却被飞涛送乡思,悠悠想见浙江潮。què bèi fēi tāo sòng xiāng sī,yōu yōu xiǎng jiàn zhè jiāng cháo。

回宿故县驿

韦骧

回首边城暮霭轻,乱山深处宿归程。huí shǒu biān chéng mù ǎi qīng,luàn shān shēn chù sù guī chéng。
流泉绕榻鸣寒夜,别是劳生一段清。liú quán rào tà míng hán yè,bié shì láo shēng yī duàn qīng。

登科

韦骧

先世曾夸尺五天,后来苗裔独萧然。xiān shì céng kuā chǐ wǔ tiān,hòu lái miáo yì dú xiāo rán。
可怜三十三年内,科第唯吾父子传。kě lián sān shí sān nián nèi,kē dì wéi wú fù zi chuán。

登科

韦骧

青云意气已参差,白发精神只自嗤。qīng yún yì qì yǐ cān chà,bái fā jīng shén zhǐ zì chī。
喜汝登科年尚少,好摅事业趁明时。xǐ rǔ dēng kē nián shàng shǎo,hǎo shū shì yè chèn míng shí。

再咏黄石榴花二首

韦骧

花似新鹅色泽均,萼如柘茧乱纷纷。huā shì xīn é sè zé jūn,è rú zhè jiǎn luàn fēn fēn。
更临返照遥凝目,翠幄无端惹瑞云。gèng lín fǎn zhào yáo níng mù,cuì wò wú duān rě ruì yún。

再咏黄石榴花二首

韦骧

佳人最爱石榴红,染作轻裙步履同。jiā rén zuì ài shí liú hóng,rǎn zuò qīng qún bù lǚ tóng。
唯有此花难入意,任教荣悴逐薰风。wéi yǒu cǐ huā nán rù yì,rèn jiào róng cuì zhú xūn fēng。

题岑岩起剑门诗刻后

韦骧

扑面尘埃二十年,纱笼石刻顿光鲜。pū miàn chén āi èr shí nián,shā lóng shí kè dùn guāng xiān。
廋辞不用题黄绢,自有惊人秀句传。sōu cí bù yòng tí huáng juàn,zì yǒu jīng rén xiù jù chuán。

和岩起观旧诗有感

韦骧

弃繻东去有遗篇,杖节西还今几年。qì xū dōng qù yǒu yí piān,zhàng jié xī hái jīn jǐ nián。
莫向长岐悲齿发,似君行学可怡然。mò xiàng zhǎng qí bēi chǐ fā,shì jūn xíng xué kě yí rán。

和资守许泽翁见寄

韦骧

十年为别只逡巡,喜见来篇墨色新。shí nián wèi bié zhǐ qūn xún,xǐ jiàn lái piān mò sè xīn。
且解征鞍同一醉,异乡难遇故乡人。qiě jiě zhēng ān tóng yī zuì,yì xiāng nán yù gù xiāng rén。