古诗词

苏州十咏其二木兰堂

范仲淹

西施台下见名园,百草千花特地繁。xī shī tái xià jiàn míng yuán,bǎi cǎo qiān huā tè dì fán。
欲问吴王当日事,后来桃李若为言。yù wèn wú wáng dāng rì shì,hòu lái táo lǐ ruò wèi yán。
范仲淹

范仲淹

范仲淹(989-1052年),字希文,汉族,北宋著名的政治家、思想家、军事家、文学家,世称“范文正公”。范仲淹文学素养很高,写有著名的《岳阳楼记》。 范仲淹的作品>>

猜您喜欢

四民诗士

范仲淹

先王教百工,作为天下器。xiān wáng jiào bǎi gōng,zuò wèi tiān xià qì。
周旦意不朽,刊之考工记。zhōu dàn yì bù xiǔ,kān zhī kǎo gōng jì。
嗟嗟远圣人,制度日以纷。jiē jiē yuǎn shèng rén,zhì dù rì yǐ fēn。
窈窕阿房宫,万态横青云。yǎo tiǎo ā fáng gōng,wàn tài héng qīng yún。
荧煌甲乙帐,一朝那肯焚。yíng huáng jiǎ yǐ zhàng,yī cháo nà kěn fén。
秦汉骄心起,陈隋益其侈。qín hàn jiāo xīn qǐ,chén suí yì qí chǐ。
鼓舞天下风,滔滔弗能止。gǔ wǔ tiān xià fēng,tāo tāo fú néng zhǐ。
可甚佛老徒,不取慈俭书。kě shén fú lǎo tú,bù qǔ cí jiǎn shū。
竭我百家产,崇尔一室居。jié wǒ bǎi jiā chǎn,chóng ěr yī shì jū。
四海竞如此,金碧照万里。sì hǎi jìng rú cǐ,jīn bì zhào wàn lǐ。
茅茨帝者荣,今为庶人耻。máo cí dì zhě róng,jīn wèi shù rén chǐ。
宜哉老成言,欲攦般输指。yí zāi lǎo chéng yán,yù lì bān shū zhǐ。

四民诗士

范仲淹

尝闻商者云,转货赖斯民。cháng wén shāng zhě yún,zhuǎn huò lài sī mín。
远近日中合,有无天下均。yuǎn jìn rì zhōng hé,yǒu wú tiān xià jūn。
上以利吾国,下以藩吾身。shàng yǐ lì wú guó,xià yǐ fān wú shēn。
周官有常籍,岂云逐末人。zhōu guān yǒu cháng jí,qǐ yún zhú mò rén。
天意亦何事,狼虎生贪秦。tiān yì yì hé shì,láng hǔ shēng tān qín。
经界变阡陌,吾商苦悲辛。jīng jiè biàn qiān mò,wú shāng kǔ bēi xīn。
四民无常籍,茫茫伪与真。sì mín wú cháng jí,máng máng wěi yǔ zhēn。
游者窃吾利,堕者乱吾伦。yóu zhě qiè wú lì,duò zhě luàn wú lún。
淳源一以荡,颓波浩无津。chún yuán yī yǐ dàng,tuí bō hào wú jīn。
可堪贵与富,侈态日日新。kě kān guì yǔ fù,chǐ tài rì rì xīn。
万里奉绮罗,九陌资埃尘。wàn lǐ fèng qǐ luó,jiǔ mò zī āi chén。
穷山无遗宝,竭海无遗珍。qióng shān wú yí bǎo,jié hǎi wú yí zhēn。
鬼神为之劳,天地为之贫。guǐ shén wèi zhī láo,tiān dì wèi zhī pín。
此弊已千载,千载犹因循。cǐ bì yǐ qiān zài,qiān zài yóu yīn xún。
桑柘不成林,荆棘有馀春。sāng zhè bù chéng lín,jīng jí yǒu yú chūn。
吾商则何罪,君子耻为邻。wú shāng zé hé zuì,jūn zi chǐ wèi lín。
上有尧舜主,下有周召臣。shàng yǒu yáo shùn zhǔ,xià yǒu zhōu zhào chén。
琴瑟愿更张,使我歌良辰。qín sè yuàn gèng zhāng,shǐ wǒ gē liáng chén。
何日用此言,皇天岂不仁。hé rì yòng cǐ yán,huáng tiān qǐ bù rén。

寄题孙氏碧鲜亭

范仲淹

天地何风流,复生王子猷。tiān dì hé fēng liú,fù shēng wáng zi yóu。
黄金买碧鲜,绿玉排清秋。huáng jīn mǎi bì xiān,lǜ yù pái qīng qiū。
非木亦非草,东君岁寒宝。fēi mù yì fēi cǎo,dōng jūn suì hán bǎo。
耿耿金石性,雪霜不能老。gěng gěng jīn shí xìng,xuě shuāng bù néng lǎo。
清风及故人,徘徊过此君。qīng fēng jí gù rén,pái huái guò cǐ jūn。
泠泠钧天音,千载犹得闻。líng líng jūn tiān yīn,qiān zài yóu dé wén。
应是圣贤魄,钟为此标格。yīng shì shèng xián pò,zhōng wèi cǐ biāo gé。
高节见直清,灵心隐虚白。gāo jié jiàn zhí qīng,líng xīn yǐn xū bái。
粉筠多体貌,锦箨见儿童。fěn yún duō tǐ mào,jǐn tuò jiàn ér tóng。
上交松桂枝,下结兰蕙丛。shàng jiāo sōng guì zhī,xià jié lán huì cóng。
秀气蔼晴岚,翠光凝绿水。xiù qì ǎi qíng lán,cuì guāng níng lǜ shuǐ。
明月白露中,静如隐君子。míng yuè bái lù zhōng,jìng rú yǐn jūn zi。
不愿湘灵泣,不求伶伦吹。bù yuàn xiāng líng qì,bù qiú líng lún chuī。
凤皇得未晚,蛟龙起何时。fèng huáng dé wèi wǎn,jiāo lóng qǐ hé shí。
萧萧云水间,良与主人宜。xiāo xiāo yún shuǐ jiān,liáng yǔ zhǔ rén yí。
红尘满浮世,何当拂长袂。hóng chén mǎn fú shì,hé dāng fú zhǎng mèi。
坐啸此亭中,行歌此亭际。zuò xiào cǐ tíng zhōng,xíng gē cǐ tíng jì。
逍遥复逍遥,不知千万岁。xiāo yáo fù xiāo yáo,bù zhī qiān wàn suì。

赠张先生

范仲淹

应是少微星,又云严君平。yīng shì shǎo wēi xīng,yòu yún yán jūn píng。
浩歌七十馀,未尝识戈兵。hào gē qī shí yú,wèi cháng shí gē bīng。
康宁福已大,清静道自生。kāng níng fú yǐ dà,qīng jìng dào zì shēng。
邈与神仙期,不犯宠辱惊。miǎo yǔ shén xiān qī,bù fàn chǒng rǔ jīng。
读易梦周公,大得天地情。dú yì mèng zhōu gōng,dà dé tiān dì qíng。
养志学浮丘,久鍊日月精。yǎng zhì xué fú qiū,jiǔ liàn rì yuè jīng。
寿存金石性,啸作鸾凤声。shòu cún jīn shí xìng,xiào zuò luán fèng shēng。
阴德不形言,一一在幽明。yīn dé bù xíng yán,yī yī zài yōu míng。
何当换金骨,五云朝玉京。hé dāng huàn jīn gǔ,wǔ yún cháo yù jīng。
有客淳且狂,少小爱功名。yǒu kè chún qiě kuáng,shǎo xiǎo ài gōng míng。
非谓钟鼎重,非谓箪瓢轻。fēi wèi zhōng dǐng zhòng,fēi wèi dān piáo qīng。
素闻前哲道,欲向圣朝行。sù wén qián zhé dào,yù xiàng shèng cháo xíng。
风尘三十六,未作万人英。fēng chén sān shí liù,wèi zuò wàn rén yīng。
乃闻头角者,五神长战争。nǎi wén tóu jiǎo zhě,wǔ shén zhǎng zhàn zhēng。
祸福有倚伏,富贵多亏盈。huò fú yǒu yǐ fú,fù guì duō kuī yíng。
金门不乏隽,白云宜退耕。jīn mén bù fá juàn,bái yún yí tuì gēng。
人间有嵩华,栖之比蓬瀛。rén jiān yǒu sōng huá,qī zhī bǐ péng yíng。
芝田春蔼蔼,玉涧昼铮铮。zhī tián chūn ǎi ǎi,yù jiàn zhòu zhēng zhēng。
峰峦多秀色,杉桂一何清。fēng luán duō xiù sè,shān guì yī hé qīng。
月壑认瑶池,花岩列锦城。yuè hè rèn yáo chí,huā yán liè jǐn chéng。
朱铉冉冉奏,金醴迟迟倾。zhū xuàn rǎn rǎn zòu,jīn lǐ chí chí qīng。
相劝绮季徒,颓玉信纵横。xiāng quàn qǐ jì tú,tuí yù xìn zòng héng。
此乐不寻常,何苦事浮荣。cǐ lè bù xún cháng,hé kǔ shì fú róng。
愿师先觉者,远远濯吾缨。yuàn shī xiān jué zhě,yuǎn yuǎn zhuó wú yīng。

明月谣

范仲淹

明月在天西,初如玉钩微。míng yuè zài tiān xī,chū rú yù gōu wēi。
一夕增一分,堂堂有馀辉。yī xī zēng yī fēn,táng táng yǒu yú huī。
不掩五星耀,不碍浮云飞。bù yǎn wǔ xīng yào,bù ài fú yún fēi。
徘徊河汉间,秀色若可餐。pái huái hé hàn jiān,xiù sè ruò kě cān。
清风起丛桂,白露生阶兰。qīng fēng qǐ cóng guì,bái lù shēng jiē lán。
高楼望君时,为君拂金徽。gāo lóu wàng jūn shí,wèi jūn fú jīn huī。
奏以尧舜音,此音天与稀。zòu yǐ yáo shùn yīn,cǐ yīn tiān yǔ xī。
明月或可闻,顾我亦依依。míng yuè huò kě wén,gù wǒ yì yī yī。
月有万古光,人有万古心。yuè yǒu wàn gǔ guāng,rén yǒu wàn gǔ xīn。
此心良可歌,凭月为知音。cǐ xīn liáng kě gē,píng yuè wèi zhī yīn。

上汉谣

范仲淹

真人累阴德,闻之三十天。zhēn rén lèi yīn dé,wén zhī sān shí tiān。
一朝鸾鹤来,高举为神仙。yī cháo luán hè lái,gāo jǔ wèi shén xiān。
冉冉去红尘,飘飘凌紫烟。rǎn rǎn qù hóng chén,piāo piāo líng zǐ yān。
下有修真者,望拜何拳拳。xià yǒu xiū zhēn zhě,wàng bài hé quán quán。
愿君银台上,侍帝玉案前。yuàn jūn yín tái shàng,shì dì yù àn qián。
当有人间问,请为天下宣。dāng yǒu rén jiān wèn,qǐng wèi tiān xià xuān。
自从混沌死,淳风日衰靡。zì cóng hùn dùn sǐ,chún fēng rì shuāi mí。
百王道不同,万物情多诡。bǎi wáng dào bù tóng,wàn wù qíng duō guǐ。
尧舜累代仁,弦歌始能治。yáo shùn lèi dài rén,xián gē shǐ néng zhì。
桀纣一旦非,宗庙自然毁。jié zhòu yī dàn fēi,zōng miào zì rán huǐ。
是非既循环,兴亡亦继轨。shì fēi jì xún huán,xīng wáng yì jì guǐ。
福至在朱门,祸来先赤子。fú zhì zài zhū mén,huò lái xiān chì zi。
尝闻自天意,天意岂如此。cháng wén zì tiān yì,tiān yì qǐ rú cǐ。
何为治乱间,多言历数尔。hé wèi zhì luàn jiān,duō yán lì shù ěr。
愿天赐吾君,如天千万春。yuàn tiān cì wú jūn,rú tiān qiān wàn chūn。
明与日月久,恩将雨露均。míng yǔ rì yuè jiǔ,ēn jiāng yǔ lù jūn。
帝力何可见,物情自欣欣。dì lì hé kě jiàn,wù qíng zì xīn xīn。
人复不言天,天亦不伤人。rén fù bù yán tiān,tiān yì bù shāng rén。
天人两相忘,逍遥何有乡。tiān rén liǎng xiāng wàng,xiāo yáo hé yǒu xiāng。
吾当饮且歌,不知羲与黄。wú dāng yǐn qiě gē,bù zhī xī yǔ huáng。

清风谣

范仲淹

清风何处来,先此高高台。qīng fēng hé chù lái,xiān cǐ gāo gāo tái。
兰丛国香起,桂枝天籁回。lán cóng guó xiāng qǐ,guì zhī tiān lài huí。
飘飘度清汉,浮云安在哉。piāo piāo dù qīng hàn,fú yún ān zài zāi。
万古郁结心,一旦为君开。wàn gǔ yù jié xīn,yī dàn wèi jūn kāi。
有客慰所思,临风久徘徊。yǒu kè wèi suǒ sī,lín fēng jiǔ pái huái。
神若游华胥,身疑立天台。shén ruò yóu huá xū,shēn yí lì tiān tái。
极渴饮沆瀣,大暑执琼瑰。jí kě yǐn hàng xiè,dà shǔ zhí qióng guī。
旷如携松丘,腾上烟霞游。kuàng rú xié sōng qiū,téng shàng yān xiá yóu。
熙如揖庄老,语人逍遥道。xī rú yī zhuāng lǎo,yǔ rén xiāo yáo dào。
朱弦鼓其薰,可以解吾民。zhū xián gǔ qí xūn,kě yǐ jiě wú mín。
沧浪比其清,可以濯吾缨。cāng làng bǐ qí qīng,kě yǐ zhuó wú yīng。
愿此阳春时,勿使飘暴生。yuàn cǐ yáng chūn shí,wù shǐ piāo bào shēng。
千灵无结愠,万卉不摧荣。qiān líng wú jié yùn,wàn huì bù cuī róng。
庶几宋玉赋,聊广楚王情。shù jǐ sòng yù fù,liáo guǎng chǔ wáng qíng。

书海陵滕从事文会堂

范仲淹

东南沧海郡,幕府清风堂。dōng nán cāng hǎi jùn,mù fǔ qīng fēng táng。
诗书对周孔,琴瑟亲羲黄。shī shū duì zhōu kǒng,qín sè qīn xī huáng。
君子不独乐,我朋来远方。jūn zi bù dú lè,wǒ péng lái yuǎn fāng。
言兰一相接,岂特十步香。yán lán yī xiāng jiē,qǐ tè shí bù xiāng。
德星一相聚,直有千载光。dé xīng yī xiāng jù,zhí yǒu qiān zài guāng。
道味清可挹,文思高若翔。dào wèi qīng kě yì,wén sī gāo ruò xiáng。
笙磬得同声,精色皆激扬。shēng qìng dé tóng shēng,jīng sè jiē jī yáng。
栽培尽桃李,栖止皆鸾皇。zāi péi jǐn táo lǐ,qī zhǐ jiē luán huáng。
琢玉作镇圭,铸金为干将。zuó yù zuò zhèn guī,zhù jīn wèi gàn jiāng。
猗哉滕子京,此意久而芳。yī zāi téng zi jīng,cǐ yì jiǔ ér fāng。

上都行送张伯玉

范仲淹

上都有圣人,日月一以新。shàng dōu yǒu shèng rén,rì yuè yī yǐ xīn。
晔晔天下才,西走尧舜宾。yè yè tiān xià cái,xī zǒu yáo shùn bīn。
百谷望东浸,万星依北辰。bǎi gǔ wàng dōng jìn,wàn xīng yī běi chén。
直者为之辕,曲者为之轮。zhí zhě wèi zhī yuán,qū zhě wèi zhī lún。
一材不复遗,况此席上珍。yī cái bù fù yí,kuàng cǐ xí shàng zhēn。
南山张公子,气象清且淳。nán shān zhāng gōng zi,qì xiàng qīng qiě chún。
怀有绮绣文,朝无瓜瓞亲。huái yǒu qǐ xiù wén,cháo wú guā dié qīn。
寸心如铁石,不羞贱与贫。cùn xīn rú tiě shí,bù xiū jiàn yǔ pín。
买臣起白社,贾谊富青春。mǎi chén qǐ bái shè,jiǎ yì fù qīng chūn。
宝此金辘轳,去去延平津。bǎo cǐ jīn lù lú,qù qù yán píng jīn。

驯鸥咏

范仲淹

万物有常性,性无不贵生。wàn wù yǒu cháng xìng,xìng wú bù guì shēng。
风翔与骏奔,一一远害情。fēng xiáng yǔ jùn bēn,yī yī yuǎn hài qíng。
鴥彼沙上鸥,皎皎霜雪明。yù bǐ shā shàng ōu,jiǎo jiǎo shuāng xuě míng。
月宿沧洲静,日浴沧浪清。yuè sù cāng zhōu jìng,rì yù cāng làng qīng。
何以狎溪人,溪人淡无营。hé yǐ xiá xī rén,xī rén dàn wú yíng。
循循自饮啄,往往相逢迎。xún xún zì yǐn zhuó,wǎng wǎng xiāng féng yíng。
徘徊两无猜,何慕亦何惊。pái huái liǎng wú cāi,hé mù yì hé jīng。
客有怀依依,云水言将归。kè yǒu huái yī yī,yún shuǐ yán jiāng guī。
逐尔群鸥乐,群鸥尔勿飞。zhú ěr qún ōu lè,qún ōu ěr wù fēi。
此心未忘者,天机非杀机。cǐ xīn wèi wàng zhě,tiān jī fēi shā jī。

赠樊秀才

范仲淹

五代云雷屯,九野皆龙战。wǔ dài yún léi tún,jiǔ yě jiē lóng zhàn。
闻国如棋枰,皇极何由建。wén guó rú qí píng,huáng jí hé yóu jiàn。
太祖乘天飞,大发光华旦。tài zǔ chéng tiān fēi,dà fā guāng huá dàn。
樊公江表来,经纶速如电。fán gōng jiāng biǎo lái,jīng lún sù rú diàn。
微子入姬周,仓皇救涂炭。wēi zi rù jī zhōu,cāng huáng jiù tú tàn。
四海乃大同,万里闻薰风。sì hǎi nǎi dà tóng,wàn lǐ wén xūn fēng。
礼乐与征伐,出自明光宫。lǐ lè yǔ zhēng fá,chū zì míng guāng gōng。
大勋未大赏,积庆宜无穷。dà xūn wèi dà shǎng,jī qìng yí wú qióng。
李广不封侯,继世多英雄。lǐ guǎng bù fēng hóu,jì shì duō yīng xióng。
公有承家子,所至神明理。gōng yǒu chéng jiā zi,suǒ zhì shén míng lǐ。
复有起家孙,一见知千里。fù yǒu qǐ jiā sūn,yī jiàn zhī qiān lǐ。
和气十洲春,清流九江水。hé qì shí zhōu chūn,qīng liú jiǔ jiāng shuǐ。
非有神笔梦,粲粲文何绮。fēi yǒu shén bǐ mèng,càn càn wén hé qǐ。
天子青春朝,列鼎招英髦。tiān zi qīng chūn cháo,liè dǐng zhāo yīng máo。
明年桃李开,禹浪如霞高。míng nián táo lǐ kāi,yǔ làng rú xiá gāo。
之子可变化,咫尺登金鳌。zhī zi kě biàn huà,zhǐ chǐ dēng jīn áo。
始知祖德长,光辉传佩刀。shǐ zhī zǔ dé zhǎng,guāng huī chuán pèi dāo。

赠棋者

范仲淹

何处逢神仙,传此棋上旨。hé chù féng shén xiān,chuán cǐ qí shàng zhǐ。
静持生杀权,密照安危理。jìng chí shēng shā quán,mì zhào ān wēi lǐ。
接胜如云舒,御敌如山止。jiē shèng rú yún shū,yù dí rú shān zhǐ。
突围秦师震,诸侯皆披靡。tū wéi qín shī zhèn,zhū hóu jiē pī mí。
入险汉将危,奇兵翻背水。rù xiǎn hàn jiāng wēi,qí bīng fān bèi shuǐ。
势应不可隳,关河常表里。shì yīng bù kě huī,guān hé cháng biǎo lǐ。
南轩春日长,国手相得喜。nán xuān chūn rì zhǎng,guó shǒu xiāng dé xǐ。
泰山不碍目,疾雷不经耳。tài shān bù ài mù,jí léi bù jīng ěr。
一子贵千金,一路重千里。yī zi guì qiān jīn,yī lù zhòng qiān lǐ。
精思入于神,变化胡能拟。jīng sī rù yú shén,biàn huà hú néng nǐ。
成败系之人,吾当著棋史。chéng bài xì zhī rén,wú dāng zhù qí shǐ。

岁寒堂三题岁寒堂

范仲淹

我先本唐相,奕世天衢行。wǒ xiān běn táng xiāng,yì shì tiān qú xíng。
子孙四方志,有家在江城。zi sūn sì fāng zhì,yǒu jiā zài jiāng chéng。
双松俨可爱,高堂因以名。shuāng sōng yǎn kě ài,gāo táng yīn yǐ míng。
雅知堂上居,宛得山中情。yǎ zhī táng shàng jū,wǎn dé shān zhōng qíng。
目有千年色,耳有千年声。mù yǒu qiān nián sè,ěr yǒu qiān nián shēng。
六月无炎光,长如玉壶清。liù yuè wú yán guāng,zhǎng rú yù hú qīng。
于以聚诗书,教子修诚明。yú yǐ jù shī shū,jiào zi xiū chéng míng。
于以列钟鼓,邀宾乐升平。yú yǐ liè zhōng gǔ,yāo bīn lè shēng píng。
绿烟亦何知,终日在檐楹。lǜ yān yì hé zhī,zhōng rì zài yán yíng。
太阳无偏照,自然虚白生。tài yáng wú piān zhào,zì rán xū bái shēng。
不向摇落地,何忧岁峥嵘。bù xiàng yáo luò dì,hé yōu suì zhēng róng。
勖哉肯构人,处之千万荣。xù zāi kěn gòu rén,chù zhī qiān wàn róng。

岁寒堂三题岁寒堂

范仲淹

二松何年植,清风未尝息。èr sōng hé nián zhí,qīng fēng wèi cháng xī。
夭矫向庭户,双龙思霹雳。yāo jiǎo xiàng tíng hù,shuāng lóng sī pī lì。
岂无桃李姿,贱彼非正色。qǐ wú táo lǐ zī,jiàn bǐ fēi zhèng sè。
岂无兰菊芳,贵此有清德。qǐ wú lán jú fāng,guì cǐ yǒu qīng dé。
万木怨摇落,独如春山碧。wàn mù yuàn yáo luò,dú rú chūn shān bì。
乃知天地威,亦向岁寒惜。nǎi zhī tiān dì wēi,yì xiàng suì hán xī。
有声若江湖,有心若金璧。yǒu shēng ruò jiāng hú,yǒu xīn ruò jīn bì。
雅为君子材,对之每前席。yǎ wèi jūn zi cái,duì zhī měi qián xí。
或当应自然,化为补天石。huò dāng yīng zì rán,huà wèi bǔ tiān shí。

岁寒堂三题岁寒堂

范仲淹

此阁宜登临,上有松风吟。cǐ gé yí dēng lín,shàng yǒu sōng fēng yín。
非弦亦非匏,自起箫韶音。fēi xián yì fēi páo,zì qǐ xiāo sháo yīn。
明月万里时,何必开绿琴。míng yuè wàn lǐ shí,hé bì kāi lǜ qín。
凤皇下云霓,锵锵呜中林。fèng huáng xià yún ní,qiāng qiāng wū zhōng lín。
淳如葛天歌,太古传于今。chún rú gé tiān gē,tài gǔ chuán yú jīn。
洁如庖羲易,洗人平生心。jié rú páo xī yì,xǐ rén píng shēng xīn。
安得嘉宾来,当之共披襟。ān dé jiā bīn lái,dāng zhī gòng pī jīn。
陶景若在仙,千载一相寻。táo jǐng ruò zài xiān,qiān zài yī xiāng xún。