古诗词

和葛闳寺丞接花歌

范仲淹

江城有卒老且贫,憔悴抱关良苦辛。jiāng chéng yǒu zú lǎo qiě pín,qiáo cuì bào guān liáng kǔ xīn。
众中忽闻语声好,知是北来京洛人。zhòng zhōng hū wén yǔ shēng hǎo,zhī shì běi lái jīng luò rén。
我试问云何至是,欲语汍澜堕双泪。wǒ shì wèn yún hé zhì shì,yù yǔ wán lán duò shuāng lèi。
斯须收泪始能言,生自东都富贵地。sī xū shōu lèi shǐ néng yán,shēng zì dōng dōu fù guì dì。
家有城南锦绣园,少年止以花为事。jiā yǒu chéng nán jǐn xiù yuán,shǎo nián zhǐ yǐ huā wèi shì。
黄金用尽无他能,却作琼林苑中吏。huáng jīn yòng jǐn wú tā néng,què zuò qióng lín yuàn zhōng lì。
年年中使先春来,晓宣口敕修花台。nián nián zhōng shǐ xiān chūn lái,xiǎo xuān kǒu chì xiū huā tái。
奇芬异卉百馀品,求新换旧争栽培。qí fēn yì huì bǎi yú pǐn,qiú xīn huàn jiù zhēng zāi péi。
犹恐君王厌颜色,群芳只似寻常开。yóu kǒng jūn wáng yàn yán sè,qún fāng zhǐ shì xún cháng kāi。
幸有神仙接花术,更向都城求绝匹。xìng yǒu shén xiān jiē huā shù,gèng xiàng dōu chéng qiú jué pǐ。
梁王苑里索妍姿,石氏园中搜淑质。liáng wáng yuàn lǐ suǒ yán zī,shí shì yuán zhōng sōu shū zhì。
金刀玉尺裁量妙,香膏腻壤弥缝密。jīn dāo yù chǐ cái liàng miào,xiāng gāo nì rǎng mí fèng mì。
回得东皇造化工,五色敷华异平日。huí dé dōng huáng zào huà gōng,wǔ sè fū huá yì píng rì。
一朝宠爱归牡丹,千花相笑妖娆难。yī cháo chǒng ài guī mǔ dān,qiān huā xiāng xiào yāo ráo nán。
窃药嫦娥新换骨,婵娟不似人间看。qiè yào cháng é xīn huàn gǔ,chán juān bù shì rén jiān kàn。
太平天子春游好,金明柳色笼黄道。tài píng tiān zi chūn yóu hǎo,jīn míng liǔ sè lóng huáng dào。
道南楼殿五云高,钧天捧上蓬莱岛。dào nán lóu diàn wǔ yún gāo,jūn tiān pěng shàng péng lái dǎo。
四边桃李不胜春,何况花王对玉宸。sì biān táo lǐ bù shèng chūn,hé kuàng huā wáng duì yù chén。
国色精明动韶景,天香旖旎飘芳尘。guó sè jīng míng dòng sháo jǐng,tiān xiāng yǐ nǐ piāo fāng chén。
特奏霓裳羽衣曲,千官献寿罗星辰。tè zòu ní shang yǔ yī qū,qiān guān xiàn shòu luó xīng chén。
兑悦临轩逾数刻,花吏此时方得色。duì yuè lín xuān yú shù kè,huā lì cǐ shí fāng dé sè。
白银红锦满牙床,拜赐仗前生羽翼。bái yín hóng jǐn mǎn yá chuáng,bài cì zhàng qián shēng yǔ yì。
惟观风景不忧身,一心岁岁供春职。wéi guān fēng jǐng bù yōu shēn,yī xīn suì suì gōng chūn zhí。
中途得罪情多故,刻木在前何敢诉。zhōng tú dé zuì qíng duō gù,kè mù zài qián hé gǎn sù。
窜来江外知几年,骨肉无音雁空度。cuàn lái jiāng wài zhī jǐ nián,gǔ ròu wú yīn yàn kōng dù。
北人情况异南人,萧洒溪山苦无趣。běi rén qíng kuàng yì nán rén,xiāo sǎ xī shān kǔ wú qù。
子规啼处血为花,黄梅熟时雨如雾。zi guī tí chù xuè wèi huā,huáng méi shú shí yǔ rú wù。
多愁多恨信伤人,今年不及去年身。duō chóu duō hèn xìn shāng rén,jīn nián bù jí qù nián shēn。
目昏耳重精力减,复有乡心难具陈。mù hūn ěr zhòng jīng lì jiǎn,fù yǒu xiāng xīn nán jù chén。
我闻此语聊悒悒,近曾侍从班中立。wǒ wén cǐ yǔ liáo yì yì,jìn céng shì cóng bān zhōng lì。
朝违日下暮天涯,不学尔曹向隅泣。cháo wéi rì xià mù tiān yá,bù xué ěr cáo xiàng yú qì。
人生荣辱如浮云,悠悠天地胡能执。rén shēng róng rǔ rú fú yún,yōu yōu tiān dì hú néng zhí。
贾谊文才动汉家,当时不免来长沙。jiǎ yì wén cái dòng hàn jiā,dāng shí bù miǎn lái zhǎng shā。
幽求功业开元盛,亦作流人过梅岭。yōu qiú gōng yè kāi yuán shèng,yì zuò liú rén guò méi lǐng。
我无一事逮古人,谪官却得神仙境。wǒ wú yī shì dǎi gǔ rén,zhé guān què dé shén xiān jìng。
自可优优乐名教,曾不恓恓吊形影。zì kě yōu yōu lè míng jiào,céng bù xī xī diào xíng yǐng。
接花之技尔则奇,江乡卑湿何能施。jiē huā zhī jì ěr zé qí,jiāng xiāng bēi shī hé néng shī。
吾皇又诏还淳朴,组绣文章皆弃遗。wú huáng yòu zhào hái chún pǔ,zǔ xiù wén zhāng jiē qì yí。
上林将议赐民畋,似昔繁华徒尔为。shàng lín jiāng yì cì mín tián,shì xī fán huá tú ěr wèi。
西都尚有名园处,我欲抽身希白傅。xī dōu shàng yǒu míng yuán chù,wǒ yù chōu shēn xī bái fù。
一日天恩放尔归,相逐栽花洛阳去。yī rì tiān ēn fàng ěr guī,xiāng zhú zāi huā luò yáng qù。
范仲淹

范仲淹

范仲淹(989-1052年),字希文,汉族,北宋著名的政治家、思想家、军事家、文学家,世称“范文正公”。范仲淹文学素养很高,写有著名的《岳阳楼记》。 范仲淹的作品>>

猜您喜欢

青郊

范仲淹

青郊鸣锦雉,绿水漾金鳞。qīng jiāo míng jǐn zhì,lǜ shuǐ yàng jīn lín。
愿得郢中客,共歌台上春。yuàn dé yǐng zhōng kè,gòng gē tái shàng chūn。

射阳湖

范仲淹

渺渺指平湖,烟波极望初。miǎo miǎo zhǐ píng hú,yān bō jí wàng chū。
纵横皆钓者,何处得嘉鱼。zòng héng jiē diào zhě,hé chù dé jiā yú。

舟中

范仲淹

珠彩耀前川,归来一扣舷。zhū cǎi yào qián chuān,guī lái yī kòu xián。
微风不起浪,明月自随船。wēi fēng bù qǐ làng,míng yuè zì suí chuán。

寄欧静秀才

范仲淹

君归一水遥,魂断木兰桡。jūn guī yī shuǐ yáo,hún duàn mù lán ráo。
赖有南轩竹,清风慰寂寥。lài yǒu nán xuān zhú,qīng fēng wèi jì liáo。

和韩布殿丞三首泛湖中

范仲淹

平湖万顷碧,谢客一开颜。píng hú wàn qǐng bì,xiè kè yī kāi yán。
待得临清夜,徘徊载月还。dài dé lín qīng yè,pái huái zài yuè hái。

和韩布殿丞三首泛湖中

范仲淹

弦上万古意,樽中千日醇。xián shàng wàn gǔ yì,zūn zhōng qiān rì chún。
清心向流水,醉貌发阳春。qīng xīn xiàng liú shuǐ,zuì mào fā yáng chūn。

和韩布殿丞三首泛湖中

范仲淹

月色满沧波,吾生乐事多。yuè sè mǎn cāng bō,wú shēng lè shì duō。
何人独醒者,试听濯缨歌。hé rén dú xǐng zhě,shì tīng zhuó yīng gē。

越上闻子规

范仲淹

夜入翠烟啼,昼寻芳树飞。yè rù cuì yān tí,zhòu xún fāng shù fēi。
春山无限好,犹道不如归。chūn shān wú xiàn hǎo,yóu dào bù rú guī。

赴桐庐郡淮上遇风三首其二

范仲淹

妻子休相咎,劳生险自多。qī zi xiū xiāng jiù,láo shēng xiǎn zì duō。
商人岂有罪,同我在风波。shāng rén qǐ yǒu zuì,tóng wǒ zài fēng bō。

赴桐庐郡淮上遇风三首其二

范仲淹

一棹危于叶,傍观亦损神。yī zhào wēi yú yè,bàng guān yì sǔn shén。
他时在平地,无忽险中人。tā shí zài píng dì,wú hū xiǎn zhōng rén。

出守桐庐道中十绝

范仲淹

陇上带经人,金门齿谏臣。lǒng shàng dài jīng rén,jīn mén chǐ jiàn chén。
雷霆日有犯,始可报君亲。léi tíng rì yǒu fàn,shǐ kě bào jūn qīn。

出守桐庐道中十绝

范仲淹

君恩泰山重,尔命鸿毛轻。jūn ēn tài shān zhòng,ěr mìng hóng máo qīng。
一意惧千古,敢怀妻子荣。yī yì jù qiān gǔ,gǎn huái qī zi róng。

出守桐庐道中十绝

范仲淹

妻子屡牵衣,出门投祸机。qī zi lǚ qiān yī,chū mén tóu huò jī。
宁知白日照,犹得虎符归。níng zhī bái rì zhào,yóu dé hǔ fú guī。

出守桐庐道中十绝

范仲淹

分符江外去,人笑似骚人。fēn fú jiāng wài qù,rén xiào shì sāo rén。
不道鲈鱼美,还堪养病身。bù dào lú yú měi,hái kān yǎng bìng shēn。

出守桐庐道中十绝

范仲淹

有病甘长废,无机苦直言。yǒu bìng gān zhǎng fèi,wú jī kǔ zhí yán。
江山藏拙好,何敢望天阍。jiāng shān cáng zhuō hǎo,hé gǎn wàng tiān hūn。