古诗词

匣剑

范仲淹

灵剑经年匣,决云谁为高。líng jiàn jīng nián xiá,jué yún shuí wèi gāo。
报人如有道,何忍问吹毛。bào rén rú yǒu dào,hé rěn wèn chuī máo。
范仲淹

范仲淹

范仲淹(989-1052年),字希文,汉族,北宋著名的政治家、思想家、军事家、文学家,世称“范文正公”。范仲淹文学素养很高,写有著名的《岳阳楼记》。 范仲淹的作品>>

猜您喜欢

送僧文光

范仲淹

一品山前识,迢迢三十春。yī pǐn shān qián shí,tiáo tiáo sān shí chūn。
多惭画戟里,重见白云人。duō cán huà jǐ lǐ,zhòng jiàn bái yún rén。

江城对月

范仲淹

南国风波远,东门冠盖回。nán guó fēng bō yuǎn,dōng mén guān gài huí。
多情是明月,相逐过江来。duō qíng shì míng yuè,xiāng zhú guò jiāng lái。

依韵答梁坚运判见寄

范仲淹

蔽野旌旗色,满山笳吹声。bì yě jīng qí sè,mǎn shān jiā chuī shēng。
功名早晚就,裴度亦书生。gōng míng zǎo wǎn jiù,péi dù yì shū shēng。

城大顺回道中作

范仲淹

三月二十七,羌山始见花。sān yuè èr shí qī,qiāng shān shǐ jiàn huā。
将军了边事,春老未还家。jiāng jūn le biān shì,chūn lǎo wèi hái jiā。

寄林处士

范仲淹

片心高与月徘徊,岂为千钟下钓台。piàn xīn gāo yǔ yuè pái huái,qǐ wèi qiān zhōng xià diào tái。
犹笑白云多事在,等闲为雨出山来。yóu xiào bái yún duō shì zài,děng xián wèi yǔ chū shān lái。

送何涉秀才

范仲淹

蜀道归来万里身,上堂嘉庆动诸邻。shǔ dào guī lái wàn lǐ shēn,shàng táng jiā qìng dòng zhū lín。
贤良诏下先生起,休向成都问卜人。xián liáng zhào xià xiān shēng qǐ,xiū xiàng chéng dōu wèn bo rén。

依韵答胡侍郎见寄

范仲淹

千年风采逢明主,一寸襟灵慕昔贤。qiān nián fēng cǎi féng míng zhǔ,yī cùn jīn líng mù xī xián。
待看朝廷兴礼让,天衢何敢斗先鞭。dài kàn cháo tíng xīng lǐ ràng,tiān qú hé gǎn dòu xiān biān。

留题方干处士旧居

范仲淹

风雅先生旧隐存,子陵台下白云村。fēng yǎ xiān shēng jiù yǐn cún,zi líng tái xià bái yún cūn。
唐朝三百年冠盖,谁聚诗书到远孙。táng cháo sān bǎi nián guān gài,shuí jù shī shū dào yuǎn sūn。

赠钟道士

范仲淹

人间无复动机心,挂了儒冠岁已深。rén jiān wú fù dòng jī xīn,guà le rú guān suì yǐ shēn。
惟有诗家风味在,一坛松月伴秋吟。wéi yǒu shī jiā fēng wèi zài,yī tán sōng yuè bàn qiū yín。

道士程用之为余传神因题

范仲淹

貌古神疏画本难,因师心妙发毫端。mào gǔ shén shū huà běn nán,yīn shī xīn miào fā háo duān。
无功可上凌云阁,留取云山静处看。wú gōng kě shàng líng yún gé,liú qǔ yún shān jìng chù kàn。

送魏介之江西提点

范仲淹

旌旗如火浪如鸥,一路春城次第游。jīng qí rú huǒ làng rú ōu,yī lù chūn chéng cì dì yóu。
江上高楼欲千尺,便从今日望归舟。jiāng shàng gāo lóu yù qiān chǐ,biàn cóng jīn rì wàng guī zhōu。

赠广宣大师

范仲淹

忆昔同游紫阁云,别来三十二回春。yì xī tóng yóu zǐ gé yún,bié lái sān shí èr huí chūn。
白头相见双林下,犹是清朝未退人。bái tóu xiāng jiàn shuāng lín xià,yóu shì qīng cháo wèi tuì rén。

赠茅山张道者

范仲淹

有客生平爱白云,无端年老尚红尘。yǒu kè shēng píng ài bái yún,wú duān nián lǎo shàng hóng chén。
只应金简名犹在,得见仙岩种玉人。zhǐ yīng jīn jiǎn míng yóu zài,dé jiàn xiān yán zhǒng yù rén。

怀庆朔堂

范仲淹

庆朔堂前花自栽,便移官去未曾开。qìng shuò táng qián huā zì zāi,biàn yí guān qù wèi céng kāi。
年年忆著成离恨,只托清风管领来。nián nián yì zhù chéng lí hèn,zhǐ tuō qīng fēng guǎn lǐng lái。

依韵酬叶道卿中秋对月二首

范仲淹

天遣今宵无寸云,故开秋碧挂冰轮。tiān qiǎn jīn xiāo wú cùn yún,gù kāi qiū bì guà bīng lún。
诗人不悔衣沾露,为惜清光岂易亲。shī rén bù huǐ yī zhān lù,wèi xī qīng guāng qǐ yì qīn。