古诗词

梅花诗

邵雍

荡荡天门万古开,几人归去几人来。dàng dàng tiān mén wàn gǔ kāi,jǐ rén guī qù jǐ rén lái。
山河虽好非完璧,不信黄金是祸胎。shān hé suī hǎo fēi wán bì,bù xìn huáng jīn shì huò tāi。
湖山一梦事全非,再见云龙向北飞。hú shān yī mèng shì quán fēi,zài jiàn yún lóng xiàng běi fēi。
三百年来终一日,长天碧水叹弥弥。sān bǎi nián lái zhōng yī rì,zhǎng tiān bì shuǐ tàn mí mí。
天地相乘数一原,忽逢甲子又兴元。tiān dì xiāng chéng shù yī yuán,hū féng jiǎ zi yòu xīng yuán。
年华二八乾坤改,看尽残花总不言。nián huá èr bā qián kūn gǎi,kàn jǐn cán huā zǒng bù yán。
毕竟英雄起布衣,朱门不是旧皇畿。bì jìng yīng xióng qǐ bù yī,zhū mén bù shì jiù huáng jī。
飞来燕子寻常事,开到李花春已非。fēi lái yàn zi xún cháng shì,kāi dào lǐ huā chūn yǐ fēi。
胡儿骑马走长安,开辟中原海境宽。hú ér qí mǎ zǒu zhǎng ān,kāi pì zhōng yuán hǎi jìng kuān。
洪水乍平洪水起,清光宜向汉中看。hóng shuǐ zhà píng hóng shuǐ qǐ,qīng guāng yí xiàng hàn zhōng kàn。
漫天一白汉江秋,憔悴黄花总带愁。màn tiān yī bái hàn jiāng qiū,qiáo cuì huáng huā zǒng dài chóu。
古曜半升箕斗隐,金乌起灭海山头。gǔ yào bàn shēng jī dòu yǐn,jīn wū qǐ miè hǎi shān tóu。
云雾苍茫各一天,可怜西北起烽烟。yún wù cāng máng gè yī tiān,kě lián xī běi qǐ fēng yān。
东来暴客西来盗,还有胡儿在眼前。dōng lái bào kè xī lái dào,hái yǒu hú ér zài yǎn qián。
如棋世事局初残,共济和衷却大难。rú qí shì shì jú chū cán,gòng jì hé zhōng què dà nán。
豹死犹留皮一袭,最佳秋色在长安。bào sǐ yóu liú pí yī xí,zuì jiā qiū sè zài zhǎng ān。
火龙蛰起燕门秋,原璧应难赵氏收。huǒ lóng zhé qǐ yàn mén qiū,yuán bì yīng nán zhào shì shōu。
一院奇花春有主,连宵风雨不须愁。yī yuàn qí huā chūn yǒu zhǔ,lián xiāo fēng yǔ bù xū chóu。
数点梅花天地春,欲将剥复问前因。shù diǎn méi huā tiān dì chūn,yù jiāng bō fù wèn qián yīn。
寰中自有承平日,四海为家孰主宾。huán zhōng zì yǒu chéng píng rì,sì hǎi wèi jiā shú zhǔ bīn。
邵雍

邵雍

邵雍(1011年—1077年),字尧夫,生于范阳(今河北涿州大邵村),幼年随父邵古迁往衡漳(今河南林县康节村),天圣四年(1026年),邵雍16岁,随其父到共城苏门山,卜居于此地。后师从李之才学《河图》、《洛书》与伏羲八卦,学有大成,并著有《皇极经世》、《观物内外篇》、《先天图》、《渔樵问对》、《伊川击壤集》、《梅花诗》等。嘉祐七年(1062年),移居洛阳天宫寺西天津桥南,自号安乐先生。出游时必坐一小车,由一人牵拉。宋仁宗嘉祐与宋神宗熙宁初,两度被举,均称疾不赴。熙宁十年(1077年)病卒,终年六十七岁。宋哲宗元祐中赐谥康节。 邵雍的作品>>

猜您喜欢

乞笛竹

邵雍

洛人好种花,唯我好种竹。luò rén hǎo zhǒng huā,wéi wǒ hǎo zhǒng zhú。
所好虽不同,其心亦自足。suǒ hǎo suī bù tóng,qí xīn yì zì zú。
花止十日红,竹能经岁绿。huā zhǐ shí rì hóng,zhú néng jīng suì lǜ。
俱沾雨露恩,独无霜雪辱。jù zhān yǔ lù ēn,dú wú shuāng xuě rǔ。

依韵和淮南宪张司封

邵雍

庭梧叶半黄,篱菊初受霜。tíng wú yè bàn huáng,lí jú chū shòu shuāng。
向晚意不快,把酒西南望。xiàng wǎn yì bù kuài,bǎ jiǔ xī nán wàng。
望君不见君,但见鸿南翔。wàng jūn bù jiàn jūn,dàn jiàn hóng nán xiáng。
正欲思寄书,自成书数行。zhèng yù sī jì shū,zì chéng shū shù xíng。

无题吟

邵雍

昔日不鍊物,尝为物所误。xī rì bù liàn wù,cháng wèi wù suǒ wù。
今日不鍊人,又为人所怒。jīn rì bù liàn rén,yòu wèi rén suǒ nù。
物误亦可辩,人怒难往诉。wù wù yì kě biàn,rén nù nán wǎng sù。
我对人称过,人亦为我恕。wǒ duì rén chēng guò,rén yì wèi wǒ shù。

重九日登石阁三首

邵雍

人情见了多,世态谙来久。rén qíng jiàn le duō,shì tài ān lái jiǔ。
事过忧噬脐,物伤防掣肘。shì guò yōu shì qí,wù shāng fáng chè zhǒu。
水浊更澄滤,衣尘须抖擞。shuǐ zhuó gèng chéng lǜ,yī chén xū dǒu sǒu。
必欲论主衡,何人为好手。bì yù lùn zhǔ héng,hé rén wèi hǎo shǒu。

重九日登石阁三首

邵雍

事出一时间,时过事莫还。shì chū yī shí jiān,shí guò shì mò hái。
当时深可爱,过后不堪看。dāng shí shēn kě ài,guò hòu bù kān kàn。
夏去休言暑,冬来始讲寒。xià qù xiū yán shǔ,dōng lái shǐ jiǎng hán。
人能知此理,忧患自难干。rén néng zhī cǐ lǐ,yōu huàn zì nán gàn。

无酒吟

邵雍

自从新法行,尝苦樽无酒。zì cóng xīn fǎ xíng,cháng kǔ zūn wú jiǔ。
每有宾朋至,尽日闲相守。měi yǒu bīn péng zhì,jǐn rì xián xiāng shǒu。
必欲丐于人,交亲自无有。bì yù gài yú rén,jiāo qīn zì wú yǒu。
必欲典衣买,焉能得长久。bì yù diǎn yī mǎi,yān néng dé zhǎng jiǔ。

偶见吟

邵雍

富贵多傲人,人情有时移。fù guì duō ào rén,rén qíng yǒu shí yí。
道德不傲人,人情久益归。dào dé bù ào rén,rén qíng jiǔ yì guī。
道德有常理,富贵无定期。dào dé yǒu cháng lǐ,fù guì wú dìng qī。
蒿莱霜至萎,松柏雪更滋。hāo lái shuāng zhì wēi,sōng bǎi xuě gèng zī。

偶见吟

邵雍

世人多附炎,炎歇人自去。shì rén duō fù yán,yán xiē rén zì qù。
君子善处约,约久情自固。jūn zi shàn chù yuē,yuē jiǔ qíng zì gù。
炎歇势不回,情固人不去。yán xiē shì bù huí,qíng gù rén bù qù。
路人或如亲,亲人却如路。lù rén huò rú qīn,qīn rén què rú lù。

欢喜吟

邵雍

行年六十一,筋骸未甚老。xíng nián liù shí yī,jīn hái wèi shén lǎo。
已为两世人,便化岂为夭。yǐ wèi liǎng shì rén,biàn huà qǐ wèi yāo。
况且粗康强,又复无忧挠。kuàng qiě cū kāng qiáng,yòu fù wú yōu náo。
如何不喜欢,佳辰自不少。rú hé bù xǐ huān,jiā chén zì bù shǎo。

书皇极经世后

邵雍

朴散人道立,法始乎羲皇。pǔ sàn rén dào lì,fǎ shǐ hū xī huáng。
岁月易迁革,书传难考详。suì yuè yì qiān gé,shū chuán nán kǎo xiáng。
二帝启禅让,三王正纪纲。èr dì qǐ chán ràng,sān wáng zhèng jì gāng。
五伯仗形胜,七国争强梁。wǔ bó zhàng xíng shèng,qī guó zhēng qiáng liáng。
两汉骧龙凤,三分走虎狼。liǎng hàn xiāng lóng fèng,sān fēn zǒu hǔ láng。
西晋擅风流,群凶来北荒。xī jìn shàn fēng liú,qún xiōng lái běi huāng。
东晋事清芬,传馨宋齐梁。dōng jìn shì qīng fēn,chuán xīn sòng qí liáng。
逮陈不足算,江表成悲伤。dǎi chén bù zú suàn,jiāng biǎo chéng bēi shāng。
后魏乘晋弊,扫除几小康。hòu wèi chéng jìn bì,sǎo chú jǐ xiǎo kāng。
迁洛未甚久,旋闻东西将。qiān luò wèi shén jiǔ,xuán wén dōng xī jiāng。
北齐举爝火,后周驰星光。běi qí jǔ jué huǒ,hòu zhōu chí xīng guāng。
隋能一统之,驾福于巨唐。suí néng yī tǒng zhī,jià fú yú jù táng。
五代如传舍,天下徒扰攘。wǔ dài rú chuán shě,tiān xià tú rǎo rǎng。
不有真主出,何由奠中央。bù yǒu zhēn zhǔ chū,hé yóu diàn zhōng yāng。
一万里区宇,四千年兴亡。yī wàn lǐ qū yǔ,sì qiān nián xīng wáng。
五百主肇位,七十国开疆。wǔ bǎi zhǔ zhào wèi,qī shí guó kāi jiāng。
或混同六合,或控制一方。huò hùn tóng liù hé,huò kòng zhì yī fāng。
或创业先后,或垂祚短长。huò chuàng yè xiān hòu,huò chuí zuò duǎn zhǎng。
或奋于将坠,或夺于巳昌。huò fèn yú jiāng zhuì,huò duó yú sì chāng。
或灾兴无妄,或福会不祥。huò zāi xīng wú wàng,huò fú huì bù xiáng。
或患生藩屏,或难起萧墙。huò huàn shēng fān píng,huò nán qǐ xiāo qiáng。
或病由唇齿,或疾亟膏肓。huò bìng yóu chún chǐ,huò jí jí gāo huāng。
谈笑萌事端,酒食开战场。tán xiào méng shì duān,jiǔ shí kāi zhàn chǎng。
情欲之一发,利害之相戕。qíng yù zhī yī fā,lì hài zhī xiāng qiāng。
剧力恣吞噬,无涯罹祸殃。jù lì zì tūn shì,wú yá lí huò yāng。
山川才表里,丘垄又荒凉。shān chuān cái biǎo lǐ,qiū lǒng yòu huāng liáng。
荆棘除难尽,芝兰种未芳。jīng jí chú nán jǐn,zhī lán zhǒng wèi fāng。
龙蛇走平地,玉石碎昆岗。lóng shé zǒu píng dì,yù shí suì kūn gǎng。
善设称周孔,能齐是老庄。shàn shè chēng zhōu kǒng,néng qí shì lǎo zhuāng。
奈何言已病,安得意都忘。nài hé yán yǐ bìng,ān dé yì dōu wàng。

履道会饮

邵雍

众人之所乐,所乐唯嚣尘。zhòng rén zhī suǒ lè,suǒ lè wéi xiāo chén。
吾友之所乐,所乐唯清芬。wú yǒu zhī suǒ lè,suǒ lè wéi qīng fēn。
清芬无鼓吹,直与太古邻。qīng fēn wú gǔ chuī,zhí yǔ tài gǔ lín。
太古者靡它,和气常絪纭。tài gǔ zhě mí tā,hé qì cháng yīn yún。
里闬旧情好,有才复有文。lǐ hàn jiù qíng hǎo,yǒu cái fù yǒu wén。
过从一日乐,十月生阳春。guò cóng yī rì lè,shí yuè shēng yáng chūn。
洛阳古神州,周公尝缕陈。luò yáng gǔ shén zhōu,zhōu gōng cháng lǚ chén。
四时寒暑正,四方道里均。sì shí hán shǔ zhèng,sì fāng dào lǐ jūn。
代不乏英俊,号为多缙绅。dài bù fá yīng jùn,hào wèi duō jìn shēn。
至于花与木,天下莫敢伦。zhì yú huā yǔ mù,tiān xià mò gǎn lún。
而逢此之景,而当此之辰。ér féng cǐ zhī jǐng,ér dāng cǐ zhī chén。
而能开口笑,而世有几人。ér néng kāi kǒu xiào,ér shì yǒu jǐ rén。
清衷贯金石,剧谈惊鬼神。qīng zhōng guàn jīn shí,jù tán jīng guǐ shén。
天地为一指,富贵如浮云。tiān dì wèi yī zhǐ,fù guì rú fú yún。
明时缓康济,白昼闲经纶。míng shí huǎn kāng jì,bái zhòu xián jīng lún。
莫如陪欢伯,又复对此君。mò rú péi huān bó,yòu fù duì cǐ jūn。
商于六百里,黄金四万斤。shāng yú liù bǎi lǐ,huáng jīn sì wàn jīn。
不能买兹乐,自馀恶足论。bù néng mǎi zī lè,zì yú è zú lùn。
接䍦倒戴时,蟾蜍生海垠。jiē lí dào dài shí,chán chú shēng hǎi yín。
小车倒载时,山翁归天津。xiǎo chē dào zài shí,shān wēng guī tiān jīn。

思郑州陈知默因感其化去不得一识面

邵雍

美物须绝代,异人须不世。měi wù xū jué dài,yì rén xū bù shì。
造化生得成,谅亦非容易。zào huà shēng dé chéng,liàng yì fēi róng yì。
旷世耳可闻,同时目能视。kuàng shì ěr kě wén,tóng shí mù néng shì。
陈子同时人,奈何闻诸耳。chén zi tóng shí rén,nài hé wén zhū ěr。

谢城南张氏四弟兄冒雪载肴酒见过

邵雍

久旱几逾冬,川守祈未得。jiǔ hàn jǐ yú dōng,chuān shǒu qí wèi dé。
雁行联镳来,佳雪遽盈尺。yàn xíng lián biāo lái,jiā xuě jù yíng chǐ。
酒面生红光,客心喜何极。jiǔ miàn shēng hóng guāng,kè xīn xǐ hé jí。
上夜离天津,天津陡岑寂。shàng yè lí tiān jīn,tiān jīn dǒu cén jì。

知识吟

邵雍

目见之谓识,耳闻之谓知。mù jiàn zhī wèi shí,ěr wén zhī wèi zhī。
奈何知与识,天下亦常稀。nài hé zhī yǔ shí,tiān xià yì cháng xī。

林下局事吟

邵雍

闲人亦也有官守,官守一身四事有。xián rén yì yě yǒu guān shǒu,guān shǒu yī shēn sì shì yǒu。
一事承晓露看花,一事迎晚风观柳。yī shì chéng xiǎo lù kàn huā,yī shì yíng wǎn fēng guān liǔ。
一事对皓月吟诗,一事留佳宾饮酒。yī shì duì hào yuè yín shī,yī shì liú jiā bīn yǐn jiǔ。
从事于兹二十年,欲求同列谁能否。cóng shì yú zī èr shí nián,yù qiú tóng liè shuí néng fǒu。