古诗词

送仲嘉弟东归赴湖州长兴尉

程公许

乔松天与岁寒节,直从拱把禁霜雪。qiáo sōng tiān yǔ suì hán jié,zhí cóng gǒng bǎ jìn shuāng xuě。
如君生小乐真筌,众说咻之莫能夺。rú jūn shēng xiǎo lè zhēn quán,zhòng shuō xiū zhī mò néng duó。
青春闭閤蛾眉怨,永日啖茹庖烟绝。qīng chūn bì gé é méi yuàn,yǒng rì dàn rú páo yān jué。
交朋劝止徒尔为,我亦无言可开说。jiāo péng quàn zhǐ tú ěr wèi,wǒ yì wú yán kě kāi shuō。
老亲坐堂眉不开,姑请聊向人间来。lǎo qīn zuò táng méi bù kāi,gū qǐng liáo xiàng rén jiān lái。
人间可欲如涕唾,此心久已同寒灰。rén jiān kě yù rú tì tuò,cǐ xīn jiǔ yǐ tóng hán huī。
太虚浮云漫尘点,明镜过影常往回。tài xū fú yún màn chén diǎn,míng jìng guò yǐng cháng wǎng huí。
宰官居士等人耳,舍喧取静非兼该。zǎi guān jū shì děng rén ěr,shě xuān qǔ jìng fēi jiān gāi。
知君心量已超越,去尽障塞真奇哉。zhī jūn xīn liàng yǐ chāo yuè,qù jǐn zhàng sāi zhēn qí zāi。
王城蜗屋欣再睹,烛尽鸦啼夜深语。wáng chéng wō wū xīn zài dǔ,zhú jǐn yā tí yè shēn yǔ。
云从投足窥吏曹,始知敝屣人争耻。yún cóng tóu zú kuī lì cáo,shǐ zhī bì xǐ rén zhēng chǐ。
长兴风物吾所羡,朝拿扁舟晚叩县。zhǎng xīng fēng wù wú suǒ xiàn,cháo ná biǎn zhōu wǎn kòu xiàn。
霜刃割鱼慎莫尝,唯有青铜可照面。shuāng rèn gē yú shèn mò cháng,wéi yǒu qīng tóng kě zhào miàn。
我行作吏三十秋,日暮不归鸟飞倦。wǒ xíng zuò lì sān shí qiū,rì mù bù guī niǎo fēi juàn。
临分欲效昔人言,畏子机锋如闪电。lín fēn yù xiào xī rén yán,wèi zi jī fēng rú shǎn diàn。
出门挥手即江湖,猛利应无儿女恋。chū mén huī shǒu jí jiāng hú,měng lì yīng wú ér nǚ liàn。

程公许

程公许(?—1251),字季与,一字希颖,号沧州。南宋眉州眉山(今属四川)人,一说叙州宣化(今四川宜宾西北)人。嘉定进士。历官著作郎、起居郎,数论劾史嵩之。后迁中书舍人,进礼部侍郎,又论劾郑清之。屡遭排挤,官终权刑部尚书。有文才,今存《沧州尘缶编》。 程公许的作品>>

猜您喜欢

桂花

程公许

雨花那得着衣裾,遍界香分佛饭馀。yǔ huā nà dé zhe yī jū,biàn jiè xiāng fēn fú fàn yú。
金粟如来元一点,横陈妙供尽从渠。jīn sù rú lái yuán yī diǎn,héng chén miào gōng jǐn cóng qú。

书室以黄花围坐二绝句

程公许

枯禅不羡阿娇屋,静俟宁须郭隗台。kū chán bù xiàn ā jiāo wū,jìng qí níng xū guō kuí tái。
天悯羁贫大痴绝,唤将金色界中来。tiān mǐn jī pín dà chī jué,huàn jiāng jīn sè jiè zhōng lái。

书室以黄花围坐二绝句

程公许

给园光景无边际,趺坐西窗日落时。gěi yuán guāng jǐng wú biān jì,fū zuò xī chuāng rì luò shí。
欲识当时黄面老,莫将色相等闲窥。yù shí dāng shí huáng miàn lǎo,mò jiāng sè xiāng děng xián kuī。

重九前一日到家

程公许

霜日晶荧水尚肥,顺风一舸送将归。shuāng rì jīng yíng shuǐ shàng féi,shùn fēng yī gě sòng jiāng guī。
黄花笑我犹牵俗,得似渊明勇拂衣。huáng huā xiào wǒ yóu qiān sú,dé shì yuān míng yǒng fú yī。

亲友招呼鼎至简以二绝句

程公许

倦客归来住不多,颇思散策日相过。juàn kè guī lái zhù bù duō,pǒ sī sàn cè rì xiāng guò。
胶胶扰扰败人意,那得长闲共切磋。jiāo jiāo rǎo rǎo bài rén yì,nà dé zhǎng xián gòng qiè cuō。

亲友招呼鼎至简以二绝句

程公许

璀璨堆盘水陆珍,自量薄福可能胜。cuǐ càn duī pán shuǐ lù zhēn,zì liàng báo fú kě néng shèng。
何如小摘春畦绿,共话西园夜雨灯。hé rú xiǎo zhāi chūn qí lǜ,gòng huà xī yuán yè yǔ dēng。

慧明王道士赠蜜黄精

程公许

慧明道士别经年,肘后飞金秘不传。huì míng dào shì bié jīng nián,zhǒu hòu fēi jīn mì bù chuán。
崖蜜黄精分遗我,冰容或可觊飞仙。yá mì huáng jīng fēn yí wǒ,bīng róng huò kě jì fēi xiān。

和家恭伯韵别曹扬休还涪陵五首

程公许

春风有客梦刀头,政好将军侍太丘。chūn fēng yǒu kè mèng dāo tóu,zhèng hǎo jiāng jūn shì tài qiū。
为惜交情留信宿,无端樯燕聒离愁。wèi xī jiāo qíng liú xìn sù,wú duān qiáng yàn guā lí chóu。

和家恭伯韵别曹扬休还涪陵五首

程公许

精蓝靖馆手同携,细与重论文暇时。jīng lán jìng guǎn shǒu tóng xié,xì yǔ zhòng lùn wén xiá shí。
须信有方藏肘后,可能无药起支离。xū xìn yǒu fāng cáng zhǒu hòu,kě néng wú yào qǐ zhī lí。

和家恭伯韵别曹扬休还涪陵五首

程公许

胶漆论心忽离群,柳边躞蹀马蹄尘。jiāo qī lùn xīn hū lí qún,liǔ biān xiè dié mǎ tí chén。
清风朗月相思夜,依旧江山面目亲。qīng fēng lǎng yuè xiāng sī yè,yī jiù jiāng shān miàn mù qīn。

和家恭伯韵别曹扬休还涪陵五首

程公许

朵颐渠可换灵龟,世事艰如整乱丝。duǒ yí qú kě huàn líng guī,shì shì jiān rú zhěng luàn sī。
执手应须细商略,古来成败几枰棋。zhí shǒu yīng xū xì shāng lüè,gǔ lái chéng bài jǐ píng qí。

和家恭伯韵别曹扬休还涪陵五首

程公许

读易岩前访德人,分明枯菌茁芽新。dú yì yán qián fǎng dé rén,fēn míng kū jūn zhuó yá xīn。
趋庭领会传心法,一笑陈编万古春。qū tíng lǐng huì chuán xīn fǎ,yī xiào chén biān wàn gǔ chūn。

和家恭伯韵别曹扬休还涪陵五首

程公许

岭雪融春水涨溪,留连尊酒话精微。lǐng xuě róng chūn shuǐ zhǎng xī,liú lián zūn jiǔ huà jīng wēi。
蓝田膝上还相忆,半偈何当问指归。lán tián xī shàng hái xiāng yì,bàn jì hé dāng wèn zhǐ guī。

晚晴登楼和叔存侄

程公许

日澹霜明雨意悭,枫林稻陇褧衣斑。rì dàn shuāng míng yǔ yì qiān,fēng lín dào lǒng jiǒng yī bān。
小楼触目秋容好,得似萧晨起看山。xiǎo lóu chù mù qiū róng hǎo,dé shì xiāo chén qǐ kàn shān。

晚晴登楼和叔存侄

程公许

放浪烟霞我亦曾,误凭宵梦绕觚棱。fàng làng yān xiá wǒ yì céng,wù píng xiāo mèng rào gū léng。
眼明一片蚕崖雪,便拟支筇最上层。yǎn míng yī piàn cán yá xuě,biàn nǐ zhī qióng zuì shàng céng。