古诗词

制幕孙君即益昌舍馆叠石栽竹于盆池索赋

程公许

好山意度如高人,偃蹇那肯来朱门。hǎo shān yì dù rú gāo rén,yǎn jiǎn nà kěn lái zhū mén。
青油幕中盛快士,爱山惟恐不能致。qīng yóu mù zhōng shèng kuài shì,ài shān wéi kǒng bù néng zhì。
昭亭东望天一涯,武担亦复归迟迟。zhāo tíng dōng wàng tiān yī yá,wǔ dān yì fù guī chí chí。
开窗延得竹君瘦,借竹为媒来石友。kāi chuāng yán dé zhú jūn shòu,jiè zhú wèi méi lái shí yǒu。
烟云吐吞一席间,瓦盆取月湖海宽。yān yún tǔ tūn yī xí jiān,wǎ pén qǔ yuè hú hǎi kuān。
羽书撤警文书省,一炷水沉销日永。yǔ shū chè jǐng wén shū shěng,yī zhù shuǐ chén xiāo rì yǒng。
不嗔邻客唤门频,支颐对玩玉嶙峋。bù chēn lín kè huàn mén pín,zhī yí duì wán yù lín xún。
平生我亦烟霞痼,强拟为君援笔赋。píng shēng wǒ yì yān xiá gù,qiáng nǐ wèi jūn yuán bǐ fù。
破除几许白云腴,肠枯搜搅一句无。pò chú jǐ xǔ bái yún yú,cháng kū sōu jiǎo yī jù wú。
昨宵梦怕大刀折,诗债未偿宁许别。zuó xiāo mèng pà dà dāo zhé,shī zhài wèi cháng níng xǔ bié。
从君差乐休念归,剩借前箸裨筹帷。cóng jūn chà lè xiū niàn guī,shèng jiè qián zhù bì chóu wéi。
主公威声劘敌垒,旆旌行拂终南翠。zhǔ gōng wēi shēng mó dí lěi,pèi jīng xíng fú zhōng nán cuì。
若携诸吏上峥嵘,容我后乘陪载赓。ruò xié zhū lì shàng zhēng róng,róng wǒ hòu chéng péi zài gēng。

程公许

程公许(?—1251),字季与,一字希颖,号沧州。南宋眉州眉山(今属四川)人,一说叙州宣化(今四川宜宾西北)人。嘉定进士。历官著作郎、起居郎,数论劾史嵩之。后迁中书舍人,进礼部侍郎,又论劾郑清之。屡遭排挤,官终权刑部尚书。有文才,今存《沧州尘缶编》。 程公许的作品>>

猜您喜欢

程公许

翛翛竹色蘸清尊,更借阴风荡午暄。xiāo xiāo zhú sè zhàn qīng zūn,gèng jiè yīn fēng dàng wǔ xuān。
博得亲颜开一笑,佳名须记寿星轩。bó dé qīn yán kāi yī xiào,jiā míng xū jì shòu xīng xuān。

黄香梅

程公许

缃枝涤露最鲜明,琼佩归来带宿酲。xiāng zhī dí lù zuì xiān míng,qióng pèi guī lái dài sù chéng。
莫向人间强分别,一般品职列三清。mò xiàng rén jiān qiáng fēn bié,yī bān pǐn zhí liè sān qīng。

绿萼梅

程公许

缥缈南山萼绿华,春宵侍宴玉皇家。piāo miǎo nán shān è lǜ huá,chūn xiāo shì yàn yù huáng jiā。
定知饮釂玻瓈碗,去拥云軿并六花。dìng zhī yǐn jiào bō lí wǎn,qù yōng yún píng bìng liù huā。

红梅

程公许

群仙遥夜倚栏时,东阁诗成一段奇。qún xiān yáo yè yǐ lán shí,dōng gé shī chéng yī duàn qí。
休遣北人轻辨认,杏繁较似乏清姿。xiū qiǎn běi rén qīng biàn rèn,xìng fán jiào shì fá qīng zī。

题花十绝句

程公许

忆昨刘园共一杯,花虽多品未全开。yì zuó liú yuán gòng yī bēi,huā suī duō pǐn wèi quán kāi。
芳郊是处堪行乐,正用此时特事来。fāng jiāo shì chù kān xíng lè,zhèng yòng cǐ shí tè shì lái。

题花十绝句

程公许

谷雨犹赊半月期,禁烟花事已纷披。gǔ yǔ yóu shē bàn yuè qī,jìn yān huā shì yǐ fēn pī。
吏尘眯目春馀几,却被名花唤觅诗。lì chén mī mù chūn yú jǐ,què bèi míng huā huàn mì shī。

题花十绝句

程公许

杨花漠漠乱晴空,翠幰箯舆御晚风。yáng huā mò mò luàn qíng kōng,cuì xiǎn biān yú yù wǎn fēng。
试与徐园评绝品,紫毬曲柄状元红。shì yǔ xú yuán píng jué pǐn,zǐ qiú qū bǐng zhuàng yuán hóng。

题花十绝句

程公许

何相家庭仅百窠,拥培力厚得春多。hé xiāng jiā tíng jǐn bǎi kē,yōng péi lì hòu dé chūn duō。
群妃舞散瑶台晚,尽醉东皇金叵罗。qún fēi wǔ sàn yáo tái wǎn,jǐn zuì dōng huáng jīn pǒ luó。

题花十绝句

程公许

花城最好穆家亭,一树双跗叠彩云。huā chéng zuì hǎo mù jiā tíng,yī shù shuāng fū dié cǎi yún。
似是将雏有先兆,主林神为瑞斯文。shì shì jiāng chú yǒu xiān zhào,zhǔ lín shén wèi ruì sī wén。

题花十绝句

程公许

簿书投我梦沉迷,有客相携两日嬉。bù shū tóu wǒ mèng chén mí,yǒu kè xiāng xié liǎng rì xī。
饧粥催人归供节,蔡庄犹恨欠题诗。táng zhōu cuī rén guī gōng jié,cài zhuāng yóu hèn qiàn tí shī。

题花十绝句

程公许

一栏养就数窠花,却辨牙牌定等差。yī lán yǎng jiù shù kē huā,què biàn yá pái dìng děng chà。
我自色尘无染着,试将道眼看芳华。wǒ zì sè chén wú rǎn zhe,shì jiāng dào yǎn kàn fāng huá。

题花十绝句

程公许

胭脂楼与瑞云红,叠萼重跗剪刻工。yān zhī lóu yǔ ruì yún hóng,dié è zhòng fū jiǎn kè gōng。
元利滋为人伪夺,不如倾倒付东风。yuán lì zī wèi rén wěi duó,bù rú qīng dào fù dōng fēng。

题花十绝句

程公许

络绎筠篮为我分,古铜云罍井花温。luò yì yún lán wèi wǒ fēn,gǔ tóng yún léi jǐng huā wēn。
无情风雨连宵恶,数朵窗纱故自存。wú qíng fēng yǔ lián xiāo è,shù duǒ chuāng shā gù zì cún。

题花十绝句

程公许

饥肠可忍麦登场,寒索衣裘茧饫桑。jī cháng kě rěn mài dēng chǎng,hán suǒ yī qiú jiǎn yù sāng。
莫为花残恨风雨,深恩何以答东皇。mò wèi huā cán hèn fēng yǔ,shēn ēn hé yǐ dá dōng huáng。

小诗柬道传觅花栽

程公许

分我幽园花数栽,沧洲三径斸蒿莱。fēn wǒ yōu yuán huā shù zāi,cāng zhōu sān jìng zhǔ hāo lái。
殷勤雨露亲培植,小待春风共一杯。yīn qín yǔ lù qīn péi zhí,xiǎo dài chūn fēng gòng yī bēi。