古诗词

奉寄崔伯易

王令

功业尝闻亦有时,可能天命出依违。gōng yè cháng wén yì yǒu shí,kě néng tiān mìng chū yī wéi。
终看世态真何道,不得吾心自合归。zhōng kàn shì tài zhēn hé dào,bù dé wú xīn zì hé guī。
廊庙得逢应有义,草茅虽老尚知非。láng miào dé féng yīng yǒu yì,cǎo máo suī lǎo shàng zhī fēi。
秋来客况无他异,时向西风诵式微。qiū lái kè kuàng wú tā yì,shí xiàng xī fēng sòng shì wēi。

王令

王令(1032~1059)北宋诗人。初字钟美,后改字逢原。原籍元城(今河北大名)。 5岁丧父母,随其叔祖王乙居广陵(今江苏扬州)。长大后在天长、高邮等地以教学为生,有治国安民之志。王安石对其文章和为人皆甚推重。有《广陵先生文章》、《十七史蒙求》。 王令的作品>>

猜您喜欢

无衣一首招黄任道归

王令

岂曰无衣,不能素裳。qǐ yuē wú yī,bù néng sù shang。
缝齐有锵,直韨以方。fèng qí yǒu qiāng,zhí fú yǐ fāng。
岂曰无衣,不能素履。qǐ yuē wú yī,bù néng sù lǚ。
絇以为戒,夙夜以无怠。qú yǐ wèi jiè,sù yè yǐ wú dài。
素裳戋戋,谁涉不褰。sù shang jiān jiān,shuí shè bù qiān。
素履几几,谁涉不止。sù lǚ jǐ jǐ,shuí shè bù zhǐ。
始也何所为,我推我宗。shǐ yě hé suǒ wèi,wǒ tuī wǒ zōng。
恶余之无从,睢盱以为恭。è yú zhī wú cóng,suī xū yǐ wèi gōng。
今也既宣我力,群心慝慝。jīn yě jì xuān wǒ lì,qún xīn tè tè。
毁予以自德,曾莫肯己直。huǐ yǔ yǐ zì dé,céng mò kěn jǐ zhí。
尔我目矣,何为而眊。ěr wǒ mù yǐ,hé wèi ér mào。
聪亦云听,曾莫有告。cōng yì yún tīng,céng mò yǒu gào。
谋及于道,佛且讪以笑。móu jí yú dào,fú qiě shàn yǐ xiào。
谓白盖黑,或者亦以赤。wèi bái gài hēi,huò zhě yì yǐ chì。
行何必有足,巧言以成迹。xíng hé bì yǒu zú,qiǎo yán yǐ chéng jì。
以我有常,从尔罔极。yǐ wǒ yǒu cháng,cóng ěr wǎng jí。
翩翩者舟,在河之涘。piān piān zhě zhōu,zài hé zhī sì。
人待不至,亦以自济。rén dài bù zhì,yì yǐ zì jì。
嗟尔君子,归欤予迟。jiē ěr jūn zi,guī yú yǔ chí。

效醉翁吟

王令

山岩岩兮谷幽幽,水无人兮自流。shān yán yán xī gǔ yōu yōu,shuǐ wú rén xī zì liú。
始与谁兮乐此,昔之游者兮今非是。shǐ yǔ shuí xī lè cǐ,xī zhī yóu zhě xī jīn fēi shì。
清吾樽兮洁吾斝,欲御以酒兮谁宜寿者。qīng wú zūn xī jié wú jiǎ,yù yù yǐ jiǔ xī shuí yí shòu zhě。
山蘼春兮野鹿游,亭无人兮飞鸟下。shān mí chūn xī yě lù yóu,tíng wú rén xī fēi niǎo xià。
喜公有遗兮乐相道语,从人以游兮告以其处。xǐ gōng yǒu yí xī lè xiāng dào yǔ,cóng rén yǐ yóu xī gào yǐ qí chù。
高公所望兮卑公所游,公为庐兮燕笑以休。gāo gōng suǒ wàng xī bēi gōng suǒ yóu,gōng wèi lú xī yàn xiào yǐ xiū。
摭山果以侑酒,登溪鱼而供羞。zhí shān guǒ yǐ yòu jiǔ,dēng xī yú ér gōng xiū。
仰春木以搴华,俯秋泉而漱流。yǎng chūn mù yǐ qiān huá,fǔ qiū quán ér shù liú。
公朝来兮暮去,肩乘舆兮马两御。gōng cháo lái xī mù qù,jiān chéng yú xī mǎ liǎng yù。
来与我民兮不间以处,谁不此留兮公则去遽。lái yǔ wǒ mín xī bù jiān yǐ chù,shuí bù cǐ liú xī gōng zé qù jù。
花垂实兮树生枝,我公之去兮今忽几时。huā chuí shí xī shù shēng zhī,wǒ gōng zhī qù xī jīn hū jǐ shí。
知来之不可望兮,悔去而莫追。zhī lái zhī bù kě wàng xī,huǐ qù ér mò zhuī。
人皆可来兮公何不归,青山宛宛兮谁为公思。rén jiē kě lái xī gōng hé bù guī,qīng shān wǎn wǎn xī shuí wèi gōng sī。

桃源行送张颉仲举归武陵

王令

山环环兮相围,溪乱乱兮涟漪。shān huán huán xī xiāng wéi,xī luàn luàn xī lián yī。
花漫漫兮不极,路缭缭兮安之。huā màn màn xī bù jí,lù liáo liáo xī ān zhī。
弃舟步岸兮欲进复疑,山平阜断兮忽得平原巨泽,莽不知其东西。qì zhōu bù àn xī yù jìn fù yí,shān píng fù duàn xī hū dé píng yuán jù zé,mǎng bù zhī qí dōng xī。
桑麻言言兮田野孔治,风回地近兮将亦闻乎犬鸡。sāng má yán yán xī tián yě kǒng zhì,fēng huí dì jìn xī jiāng yì wén hū quǎn jī。
信有居者兮,盍亦往而从之。xìn yǒu jū zhě xī,hé yì wǎng ér cóng zhī。
语何为乎独秦,服何为乎异时。yǔ hé wèi hū dú qín,fú hé wèi hū yì shí。
见何惊兮遌错,貌何野而栖迟。jiàn hé jīng xī è cuò,mào hé yě ér qī chí。
问何迂兮古昔,听何感而喑噫。wèn hé yū xī gǔ xī,tīng hé gǎn ér yīn yī。
秦崩晋代兮河覆山移,天颠地陷兮何有不知。qín bēng jìn dài xī hé fù shān yí,tiān diān dì xiàn xī hé yǒu bù zhī。
上无君兮孰主,下无令兮孰随。shàng wú jūn xī shú zhǔ,xià wú lìng xī shú suí。
身群居而孰法,子娶嫁而孰媒。shēn qún jū ér shú fǎ,zi qǔ jià ér shú méi。
既弃此而不用,何久保而弗离。jì qì cǐ ér bù yòng,hé jiǔ bǎo ér fú lí。
岂畏伏于乱世兮,犹鱼潜而鸟栖。qǐ wèi fú yú luàn shì xī,yóu yú qián ér niǎo qī。
宁知君之为扰兮,不知上之可依。níng zhī jūn zhī wèi rǎo xī,bù zhī shàng zhī kě yī。
岂惩薄而过厚兮,遂笃信而忘欺。qǐ chéng báo ér guò hòu xī,suì dǔ xìn ér wàng qī。
将久习以成俗兮,亦耳目之无知。jiāng jiǔ xí yǐ chéng sú xī,yì ěr mù zhī wú zhī。
眷叙言之绸缪,与欢意之依稀。juàn xù yán zhī chóu móu,yǔ huān yì zhī yī xī。
及情终而礼阕,忽回肠而念归。jí qíng zhōng ér lǐ què,hū huí cháng ér niàn guī。
更酸颜而惨頞,叹异世之从容。gèng suān yán ér cǎn è,tàn yì shì zhī cóng róng。
惜暂遇之偶然,嗟永离而莫同。xī zàn yù zhī ǒu rán,jiē yǒng lí ér mò tóng。
舟招招而去岸,帆冉冉以行风。zhōu zhāo zhāo ér qù àn,fān rǎn rǎn yǐ xíng fēng。
豁山霭之披袪,赫晓日之曈昽。huō shān ǎi zhī pī qū,hè xiǎo rì zhī tóng lóng。
惊回舟而返盼,忽径断而溪穷。jīng huí zhōu ér fǎn pàn,hū jìng duàn ér xī qióng。
目恍惚兮图画,心辀张兮梦中。mù huǎng hū xī tú huà,xīn zhōu zhāng xī mèng zhōng。
何一人之独悟,遂万世之迷踪。hé yī rén zhī dú wù,suì wàn shì zhī mí zōng。
惟天地之茫茫兮,故神怪之或容。wéi tiān dì zhī máng máng xī,gù shén guài zhī huò róng。
惟昔王之制治兮,恶魑魅之人逢。wéi xī wáng zhī zhì zhì xī,è chī mèi zhī rén féng。
逮后世之凌夷兮,固人鬼之争雄。dǎi hòu shì zhī líng yí xī,gù rén guǐ zhī zhēng xióng。
抑武陵之丽秀兮,故水复而山重。yì wǔ líng zhī lì xiù xī,gù shuǐ fù ér shān zhòng。
及崖悬而磴绝,人迹之不到兮,反疑与夫仙通。jí yá xuán ér dèng jué,rén jì zhī bù dào xī,fǎn yí yǔ fū xiān tōng。
君生其地兮,宜神气之所钟。jūn shēng qí dì xī,yí shén qì zhī suǒ zhōng。
观颜面之峭峭兮,其秀犹有山水之馀风。guān yán miàn zhī qiào qiào xī,qí xiù yóu yǒu shān shuǐ zhī yú fēng。
悯斯民之无知兮,久鬼覆而仙蒙。mǐn sī mín zhī wú zhī xī,jiǔ guǐ fù ér xiān méng。
顾穷探兮远览,究非是之所从。gù qióng tàn xī yuǎn lǎn,jiū fēi shì zhī suǒ cóng。
因高言而大唱,一洗世之昏聋。yīn gāo yán ér dà chàng,yī xǐ shì zhī hūn lóng。

我思古人答焦千之伯强

王令

我思古人兮,不古今之异时。wǒ sī gǔ rén xī,bù gǔ jīn zhī yì shí。
生兹世之谁期,欲勿思而奈何。shēng zī shì zhī shuí qī,yù wù sī ér nài hé。
独斯人之不见,聊永怀而自歌。dú sī rén zhī bù jiàn,liáo yǒng huái ér zì gē。
乐吾行之舒舒,忘兹世之汲汲。lè wú xíng zhī shū shū,wàng zī shì zhī jí jí。
睇万里以自惊兮,岂宁俯以效拾。dì wàn lǐ yǐ zì jīng xī,qǐ níng fǔ yǐ xiào shí。
载重道远兮,予欲行而谁与。zài zhòng dào yuǎn xī,yǔ yù xíng ér shuí yǔ。
累九鼎以自重兮,顾尪羸之弗举。lèi jiǔ dǐng yǐ zì zhòng xī,gù wāng léi zhī fú jǔ。
矫身以为衡兮,权世之重轻。jiǎo shēn yǐ wèi héng xī,quán shì zhī zhòng qīng。
广道以为路兮,听人之来去。guǎng dào yǐ wèi lù xī,tīng rén zhī lái qù。

鲁仲连辞赵歌

王令

秋风起兮天寒,壮士醉酒兮歌解颜。qiū fēng qǐ xī tiān hán,zhuàng shì zuì jiǔ xī gē jiě yán。
螳螂何怒兮辙下,蚁何斗兮穴间,纷扰扰兮谁者则贤。táng láng hé nù xī zhé xià,yǐ hé dòu xī xué jiān,fēn rǎo rǎo xī shuí zhě zé xián。
井方崩兮治隧,屋且压兮雕椽。jǐng fāng bēng xī zhì suì,wū qiě yā xī diāo chuán。
生则役兮弗系念此,祸至而知悔兮,身忽焉其已死。shēng zé yì xī fú xì niàn cǐ,huò zhì ér zhī huǐ xī,shēn hū yān qí yǐ sǐ。
陶唐虞夏兮,今则古矣。táo táng yú xià xī,jīn zé gǔ yǐ。
彼秦且帝兮,连有蹈东海而死耳。bǐ qín qiě dì xī,lián yǒu dǎo dōng hǎi ér sǐ ěr。

山中词

王令

山中兮何游,登彼山兮乐天高。shān zhōng xī hé yóu,dēng bǐ shān xī lè tiān gāo。
弃吾马以取步,降吾车兮足两履。qì wú mǎ yǐ qǔ bù,jiàng wú chē xī zú liǎng lǚ。
石当道兮行旁,木碍上兮下俯。shí dāng dào xī xíng páng,mù ài shàng xī xià fǔ。
曾蹈险之非艰,聊凭高兮下顾。céng dǎo xiǎn zhī fēi jiān,liáo píng gāo xī xià gù。
何所视之乃牛,而独见之如鼠。hé suǒ shì zhī nǎi niú,ér dú jiàn zhī rú shǔ。
彼促促者出其下兮,曾其身之非伛。bǐ cù cù zhě chū qí xià xī,céng qí shēn zhī fēi yǔ。
吁嗟徂兮,离娄之死则已。xū jiē cú xī,lí lóu zhī sǐ zé yǐ。
古之不较其为短长兮,何独计其高下。gǔ zhī bù jiào qí wèi duǎn zhǎng xī,hé dú jì qí gāo xià。
山高兮崔嵬,山之路兮百折而千回。shān gāo xī cuī wéi,shān zhī lù xī bǎi zhé ér qiān huí。
趋前行而就挽,笑顾后使推之。qū qián xíng ér jiù wǎn,xiào gù hòu shǐ tuī zhī。
彼游者谁兮,何以子之车来。bǐ yóu zhě shuí xī,hé yǐ zi zhī chē lái。

江上词

王令

江之水兮东流,溯湍流兮寄人舟。jiāng zhī shuǐ xī dōng liú,sù tuān liú xī jì rén zhōu。
舟无袽兮载函重,风乘波兮棹人用。zhōu wú rú xī zài hán zhòng,fēng chéng bō xī zhào rén yòng。
济不济兮奈何,横中流兮涕滂沱。jì bù jì xī nài hé,héng zhōng liú xī tì pāng tuó。
来何为兮不待,今虽嗟兮安悔。lái hé wèi xī bù dài,jīn suī jiē xī ān huǐ。
舟方乘兮人不吾以,覆且溺兮我则同人死。zhōu fāng chéng xī rén bù wú yǐ,fù qiě nì xī wǒ zé tóng rén sǐ。

寒林石屏

王令

虢山之远数千里,虢石之重难将持。guó shān zhī yuǎn shù qiān lǐ,guó shí zhī zhòng nán jiāng chí。
舟车虢来每苦重,釜盎尚弃不肯携。zhōu chē guó lái měi kǔ zhòng,fǔ àng shàng qì bù kěn xié。
苟非世尚且奇怪,孰肯甚远载以来。gǒu fēi shì shàng qiě qí guài,shú kěn shén yuǎn zài yǐ lái。
何况虢人自珍秘,得一不换千琼瑰。hé kuàng guó rén zì zhēn mì,dé yī bù huàn qiān qióng guī。
流传中州盛称赏,主以诧客客见祈。liú chuán zhōng zhōu shèng chēng shǎng,zhǔ yǐ chà kè kè jiàn qí。
世人贱真珍贵假,见者喜色留肤皮。shì rén jiàn zhēn zhēn guì jiǎ,jiàn zhě xǐ sè liú fū pí。
强材美干立修荫,罗列满野谁复窥。qiáng cái měi gàn lì xiū yīn,luó liè mǎn yě shuí fù kuī。
我尝客坐例一见,实亦可爱小且奇。wǒ cháng kè zuò lì yī jiàn,shí yì kě ài xiǎo qiě qí。
初疑秋波莹明净,鱼子变怪成蛟螭。chū yí qiū bō yíng míng jìng,yú zi biàn guài chéng jiāo chī。
鳞须爪角尚小碎,但见蜿蜒相参差。lín xū zhǎo jiǎo shàng xiǎo suì,dàn jiàn wān yán xiāng cān chà。
又如开张一尺素,醉笔倒画胡髯髭。yòu rú kāi zhāng yī chǐ sù,zuì bǐ dào huà hú rán zī。
如何石上非自然,犹是软弱从风枝。rú hé shí shàng fēi zì rán,yóu shì ruǎn ruò cóng fēng zhī。
高楼晓凭秋色老,烟容雨气相蒙垂。gāo lóu xiǎo píng qiū sè lǎo,yān róng yǔ qì xiāng méng chuí。
乔林隐约出天际,醉目远暝分茫微。qiáo lín yǐn yuē chū tiān jì,zuì mù yuǎn míng fēn máng wēi。
不然谁家老图画,破碎偶此一片遗。bù rán shuí jiā lǎo tú huà,pò suì ǒu cǐ yī piàn yí。
借令人手弄点画,尚恐巧拙成瑕疵。jiè lìng rén shǒu nòng diǎn huà,shàng kǒng qiǎo zhuō chéng xiá cī。
如何石理自生长,安得当世无猜疑。rú hé shí lǐ zì shēng zhǎng,ān dé dāng shì wú cāi yí。
高堆黄金募辩说,万口利锐如磨锥。gāo duī huáng jīn mù biàn shuō,wàn kǒu lì ruì rú mó zhuī。
或云南山产巨怪,意欲手把乾坤移。huò yún nán shān chǎn jù guài,yì yù shǒu bǎ qián kūn yí。
先偷日月送岩底,次取草木阴栽培。xiān tōu rì yuè sòng yán dǐ,cì qǔ cǎo mù yīn zāi péi。
天公怒恐浸成就,六丁桃斧摩云挥。tiān gōng nù kǒng jìn chéng jiù,liù dīng táo fǔ mó yún huī。
世人乘此得分裂,锻琢片段贸财赀。shì rén chéng cǐ dé fēn liè,duàn zuó piàn duàn mào cái zī。
至今风雨虢山夜,树石号作鬼神悲。zhì jīn fēng yǔ guó shān yè,shù shí hào zuò guǐ shén bēi。
又云春气入山骨,欲自石里生蒿藜。yòu yún chūn qì rù shān gǔ,yù zì shí lǐ shēng hāo lí。
根株芽蘖未及出,卒遇匠手相镵隳。gēn zhū yá niè wèi jí chū,zú yù jiàng shǒu xiāng chán huī。
多称老松已变石,此固剪截根须离。duō chēng lǎo sōng yǐ biàn shí,cǐ gù jiǎn jié gēn xū lí。
又云鬼手亦能画,多向石室成屏帷。yòu yún guǐ shǒu yì néng huà,duō xiàng shí shì chéng píng wéi。
固知物怪浩难尽,谁能向此明是非。gù zhī wù guài hào nán jǐn,shuí néng xiàng cǐ míng shì fēi。
城狐老能男女变,海蜃口或楼台吹。chéng hú lǎo néng nán nǚ biàn,hǎi shèn kǒu huò lóu tái chuī。
世间自是有此类,何必诘曲穷所归。shì jiān zì shì yǒu cǐ lèi,hé bì jí qū qióng suǒ guī。
细思此屏竟无用,石不中礩木莫支。xì sī cǐ píng jìng wú yòng,shí bù zhōng zhì mù mò zhī。
徒将文理有小异,招聚瞽说成笼欺。tú jiāng wén lǐ yǒu xiǎo yì,zhāo jù gǔ shuō chéng lóng qī。
咄哉闭口不复论,为语爱者无我讥。duō zāi bì kǒu bù fù lùn,wèi yǔ ài zhě wú wǒ jī。

赠慎东美伯筠

王令

世网挂士如蛛丝,大不及取小缀之。shì wǎng guà shì rú zhū sī,dà bù jí qǔ xiǎo zhuì zhī。
宜乎倜傥不低敛,醉脚倒踏青云归。yí hū tì tǎng bù dī liǎn,zuì jiǎo dào tà qīng yún guī。
前日才能始谁播,一口惊张万夸和。qián rì cái néng shǐ shuí bō,yī kǒu jīng zhāng wàn kuā hé。
雷公诉帝喘似吹,盛恐声名塞天破。léi gōng sù dì chuǎn shì chuī,shèng kǒng shēng míng sāi tiān pò。
文章喜以怪自娱,不肯裁缩要有馀。wén zhāng xǐ yǐ guài zì yú,bù kěn cái suō yào yǒu yú。
多为峭句不姿媚,天骨老硬无皮肤。duō wèi qiào jù bù zī mèi,tiān gǔ lǎo yìng wú pí fū。
人传书椠莫对当,破卵惊出鸾凤翔。rén chuán shū qiàn mò duì dāng,pò luǎn jīng chū luán fèng xiáng。
间或老笔不肯屈,铁索縳急蛟龙僵。jiān huò lǎo bǐ bù kěn qū,tiě suǒ juàn jí jiāo lóng jiāng。
少年倚气狂不羁,虎胁插翼赤日飞。shǎo nián yǐ qì kuáng bù jī,hǔ xié chā yì chì rì fēi。
欲将独立跨万世,笑诮李白为痴儿。yù jiāng dú lì kuà wàn shì,xiào qiào lǐ bái wèi chī ér。
四天无壁财可家,醉胆愤痒遣酒拿。sì tiān wú bì cái kě jiā,zuì dǎn fèn yǎng qiǎn jiǔ ná。
欲偷北斗酌竭海,力拔太华鏖鲸牙。yù tōu běi dòu zhuó jié hǎi,lì bá tài huá áo jīng yá。
世儒口软声如蝇,好于壮士为忌憎。shì rú kǒu ruǎn shēng rú yíng,hǎo yú zhuàng shì wèi jì zēng。
我独久仰愿得见,浩歌不敢儿女声。wǒ dú jiǔ yǎng yuàn dé jiàn,hào gē bù gǎn ér nǚ shēng。

吕氏假山

王令

鲸牙鲲鬣相摩捽,巨灵戏撮天凹突。jīng yá kūn liè xiāng mó zuó,jù líng xì cuō tiān āo tū。
旧山风老狂云根,重湖冻脱秋波骨。jiù shān fēng lǎo kuáng yún gēn,zhòng hú dòng tuō qiū bō gǔ。
我来谓怪非得真,醉揭碧海瞰蛟窟。wǒ lái wèi guài fēi dé zhēn,zuì jiē bì hǎi kàn jiāo kū。
不然禹鼎魑魅形,神颠鬼胁相撑挟。bù rán yǔ dǐng chī mèi xíng,shén diān guǐ xié xiāng chēng xié。

偶闻有感

王令

鲸豗海翻飞陆尘,铁房孤剑枯紫鳞。jīng huī hǎi fān fēi lù chén,tiě fáng gū jiàn kū zǐ lín。
挤排壮士仆不起,天公始自夸为神。jǐ pái zhuàng shì pū bù qǐ,tiān gōng shǐ zì kuā wèi shén。
谁令夷路牙蘖横,不拔不锄安得平。shuí lìng yí lù yá niè héng,bù bá bù chú ān dé píng。
长星作彗倘可假,出手为扫中原清。zhǎng xīng zuò huì tǎng kě jiǎ,chū shǒu wèi sǎo zhōng yuán qīng。

寄题韩丞相定州阅古堂

王令

始闻定作阅古堂,又闻定有阅古诗。shǐ wén dìng zuò yuè gǔ táng,yòu wén dìng yǒu yuè gǔ shī。
扬之远定五千里,思得两翅擘以飞。yáng zhī yuǎn dìng wǔ qiān lǐ,sī dé liǎng chì bāi yǐ fēi。
偶闻人来说堂事,初敝两壁无尘疵。ǒu wén rén lái shuō táng shì,chū bì liǎng bì wú chén cī。
间时公来命绘匠,亲以玉指交画挥。jiān shí gōng lái mìng huì jiàng,qīn yǐ yù zhǐ jiāo huà huī。
教令某载若某状,匠拜奉命唯不辞。jiào lìng mǒu zài ruò mǒu zhuàng,jiàng bài fèng mìng wéi bù cí。
左图守相父母吏,右状将帅熊罴姿。zuǒ tú shǒu xiāng fù mǔ lì,yòu zhuàng jiāng shuài xióng pí zī。
长冠峨峨伟笏佩,斗以玄白为裳衣。zhǎng guān é é wěi hù pèi,dòu yǐ xuán bái wèi shang yī。
屹如丁宁立以议,逊若避让行而随。yì rú dīng níng lì yǐ yì,xùn ruò bì ràng xíng ér suí。
图成俨毅色可詟,过吏不敢窃目窥。tú chéng yǎn yì sè kě zhé,guò lì bù gǎn qiè mù kuī。
仍令大笔署行事,写出黑胆朱肝脾。réng lìng dà bǐ shǔ xíng shì,xiě chū hēi dǎn zhū gān pí。
死者有灵如不泯,合有英气来附兹。sǐ zhě yǒu líng rú bù mǐn,hé yǒu yīng qì lái fù zī。
故公之谋不知出,宜有神鬼阴助其。gù gōng zhī móu bù zhī chū,yí yǒu shén guǐ yīn zhù qí。
茫茫九泉谓巳朽,岂意一旦存形仪。máng máng jiǔ quán wèi sì xiǔ,qǐ yì yī dàn cún xíng yí。
请留中壁素莫绘,待千岁后公以归。qǐng liú zhōng bì sù mò huì,dài qiān suì hòu gōng yǐ guī。
当搜国匠第一手,状写公像存依稀。dāng sōu guó jiàng dì yī shǒu,zhuàng xiě gōng xiàng cún yī xī。
要知文完武绳备,遗与万世瞻思资。yào zhī wén wán wǔ shéng bèi,yí yǔ wàn shì zhān sī zī。
我知观者定堕泪,不复岘首羊公碑。wǒ zhī guān zhě dìng duò lèi,bù fù xiàn shǒu yáng gōng bēi。
又闻当世大手笔,磊砢诗句相撑支。yòu wén dāng shì dà shǒu bǐ,lěi kē shī jù xiāng chēng zhī。
手搏蛟龙拔解角,爪擘虎豹全脱皮。shǒu bó jiāo lóng bá jiě jiǎo,zhǎo bāi hǔ bào quán tuō pí。
郓州溪堂遂寂寞,韩诗尘蔽人不吹。yùn zhōu xī táng suì jì mò,hán shī chén bì rén bù chuī。
想应从此传万世,粹玉贯串珠萦累。xiǎng yīng cóng cǐ chuán wàn shì,cuì yù guàn chuàn zhū yíng lèi。
小戎何为而缩伏,久滞公斧血不滋。xiǎo róng hé wèi ér suō fú,jiǔ zhì gōng fǔ xuè bù zī。
何时功成事业就,两手一扫清三垂。hé shí gōng chéng shì yè jiù,liǎng shǒu yī sǎo qīng sān chuí。
归来天子喜以颔,泰阶辉焕平无欺。guī lái tiān zi xǐ yǐ hàn,tài jiē huī huàn píng wú qī。
次招当世草茅士,各使呈露心腹披。cì zhāo dāng shì cǎo máo shì,gè shǐ chéng lù xīn fù pī。
缔裾联缨上廊庙,留与后世图为师。dì jū lián yīng shàng láng miào,liú yǔ hòu shì tú wèi shī。
然后回谢阅古堂,彼合异代今一时。rán hòu huí xiè yuè gǔ táng,bǐ hé yì dài jīn yī shí。

龙兴双树

王令

春城花草穷朱殷,俗儿趁走脚欲穿。chūn chéng huā cǎo qióng zhū yīn,sú ér chèn zǒu jiǎo yù chuān。
闲来无悰喜自适,时到双树为奇观。xián lái wú cóng xǐ zì shì,shí dào shuāng shù wèi qí guān。
庄如天官植幢盖,毅若壮士苍衣冠。zhuāng rú tiān guān zhí chuáng gài,yì ruò zhuàng shì cāng yī guān。
老枝又芽忽并出,似欲并力擎青天。lǎo zhī yòu yá hū bìng chū,shì yù bìng lì qíng qīng tiān。
灵根深盘不可究,疑与地轴相拘挛。líng gēn shēn pán bù kě jiū,yí yǔ dì zhóu xiāng jū luán。
不知培栽竟谁手,而又始植为何年。bù zhī péi zāi jìng shuí shǒu,ér yòu shǐ zhí wèi hé nián。
行扪步绕不可问,但见茂色连云烟。xíng mén bù rào bù kě wèn,dàn jiàn mào sè lián yún yān。
东风牵人少游此,佛屋日日重门关。dōng fēng qiān rén shǎo yóu cǐ,fú wū rì rì zhòng mén guān。
虽有大荫人不及,于此尤得志士怜。suī yǒu dà yīn rén bù jí,yú cǐ yóu dé zhì shì lián。
束蒿为楹樗为柱,居者略不忧其颠。shù hāo wèi yíng chū wèi zhù,jū zhě lüè bù yōu qí diān。
乃令遗材抱美植,不得总载桷与椽。nǎi lìng yí cái bào měi zhí,bù dé zǒng zài jué yǔ chuán。
高堂倾攲未支柱,匠者日亦经其边。gāo táng qīng qī wèi zhī zhù,jiàng zhě rì yì jīng qí biān。
不思大干有强用,反以斧钝难其坚。bù sī dà gàn yǒu qiáng yòng,fǎn yǐ fǔ dùn nán qí jiān。
吁今谁是爱材者,定知惜此双树篇。xū jīn shuí shì ài cái zhě,dìng zhī xī cǐ shuāng shù piān。

原蝗

王令

蝗生于野谁所为,秋一母死遗百儿。huáng shēng yú yě shuí suǒ wèi,qiū yī mǔ sǐ yí bǎi ér。
埋藏地下不腐烂,疑有鬼党相收持。mái cáng dì xià bù fǔ làn,yí yǒu guǐ dǎng xiāng shōu chí。
寒禽冬饥啄地食,拾掇谷种无馀遗。hán qín dōng jī zhuó dì shí,shí duō gǔ zhǒng wú yú yí。
吻惟掠卵不加破,意似留与人为饥。wěn wéi lüè luǎn bù jiā pò,yì shì liú yǔ rén wèi jī。
去年冬温腊雪少,土脉不冻无冰凘。qù nián dōng wēn là xuě shǎo,tǔ mài bù dòng wú bīng sī。
春气蒸炊出地面,戢戢密若在釜糜。chūn qì zhēng chuī chū dì miàn,jí jí mì ruò zài fǔ mí。
老农顽愚不识事,小不扑灭大莫追。lǎo nóng wán yú bù shí shì,xiǎo bù pū miè dà mò zhuī。
遂令相聚成气势,来若大水无垠涯。suì lìng xiāng jù chéng qì shì,lái ruò dà shuǐ wú yín yá。
蓬蒿满眼幸无用,尔纵嚼尽谁尔讥。péng hāo mǎn yǎn xìng wú yòng,ěr zòng jué jǐn shuí ěr jī。
而何存留不咀嚼,反向禾黍加伤夷。ér hé cún liú bù jǔ jué,fǎn xiàng hé shǔ jiā shāng yí。
鸱鸦啄衔各取饱,充实肠腹如撑支。chī yā zhuó xián gè qǔ bǎo,chōng shí cháng fù rú chēng zhī。
儿童跳跃仰面笑,却爱甚密嫌疏稀。ér tóng tiào yuè yǎng miàn xiào,què ài shén mì xián shū xī。
吾思万物造作始,一一尽可天理推。wú sī wàn wù zào zuò shǐ,yī yī jǐn kě tiān lǐ tuī。
四其行蹄翼不假,上既载角齿乃亏。sì qí xíng tí yì bù jiǎ,shàng jì zài jiǎo chǐ nǎi kuī。
夫何此独出群类,既使跃跳仍令飞。fū hé cǐ dú chū qún lèi,jì shǐ yuè tiào réng lìng fēi。
麒麟千载或一见,仁足不忍踏草萎。qí lín qiān zài huò yī jiàn,rén zú bù rěn tà cǎo wēi。
凤凰偶出即为瑞,亦曰竹食梧桐栖。fèng huáng ǒu chū jí wèi ruì,yì yuē zhú shí wú tóng qī。
彼何甚少此何众,况又口腹害不訾。bǐ hé shén shǎo cǐ hé zhòng,kuàng yòu kǒu fù hài bù zī。
遂令思虑不可及,万目仰面号天私。suì lìng sī lǜ bù kě jí,wàn mù yǎng miàn hào tiān sī。
天公被诬莫自辨,惨惨白日阴无辉。tiān gōng bèi wū mò zì biàn,cǎn cǎn bái rì yīn wú huī。
而余昏狂不自度,欲尽物理穷毫丝。ér yú hūn kuáng bù zì dù,yù jǐn wù lǐ qióng háo sī。
要袪众惑运独见,中夜力为穷研思。yào qū zhòng huò yùn dú jiàn,zhōng yè lì wèi qióng yán sī。
如知在人不在天,譬之蚤虱生裳衣。rú zhī zài rén bù zài tiān,pì zhī zǎo shī shēng shang yī。
扪搜剔拨要归尽,是岂人者尚好之。mén sōu tī bō yào guī jǐn,shì qǐ rén zhě shàng hǎo zhī。
然而身尚不绝种,岂复垢旧招致斯。rán ér shēn shàng bù jué zhǒng,qǐ fù gòu jiù zhāo zhì sī。
鱼朽生虫肉腐蠹,理有常尔无何疑。yú xiǔ shēng chóng ròu fǔ dù,lǐ yǒu cháng ěr wú hé yí。
谁为忧国太息者,应喜我有原蝗诗。shuí wèi yōu guó tài xī zhě,yīng xǐ wǒ yǒu yuán huáng shī。

别老者王元之二

王令

二夷之来始何自,乘我中国方迷昏。èr yí zhī lái shǐ hé zì,chéng wǒ zhōng guó fāng mí hūn。
各投阴诬张诞妄,寻附罅隙为株根。gè tóu yīn wū zhāng dàn wàng,xún fù xià xì wèi zhū gēn。
例夸难能压甚畏,钓博天下要推尊。lì kuā nán néng yā shén wèi,diào bó tiān xià yào tuī zūn。
其流汗漫已不制,尚自冲荡洪其源。qí liú hàn màn yǐ bù zhì,shàng zì chōng dàng hóng qí yuán。
一戎中侵欲内侮,犹遣万甲疆场屯。yī róng zhōng qīn yù nèi wǔ,yóu qiǎn wàn jiǎ jiāng chǎng tún。
何哉二戎日内坏,不思刷去仍资存。hé zāi èr róng rì nèi huài,bù sī shuā qù réng zī cún。
尝闻古人第气类,皆以夷敌禽兽论。cháng wén gǔ rén dì qì lèi,jiē yǐ yí dí qín shòu lùn。
惜乎无伦弗礼义,几希不得人相扪。xī hū wú lún fú lǐ yì,jǐ xī bù dé rén xiāng mén。
吾观世之陷此者,不啻火立足向燔。wú guān shì zhī xiàn cǐ zhě,bù chì huǒ lì zú xiàng fán。
岂期之子既自悟,不思跳出乃欲?。qǐ qī zhī zi jì zì wù,bù sī tiào chū nǎi yù cún。
余方往就西北食,闻子亦整东南辕。yú fāng wǎng jiù xī běi shí,wén zi yì zhěng dōng nán yuán。
虽然去就固在子,安忍惜手不试援。suī rán qù jiù gù zài zi,ān rěn xī shǒu bù shì yuán。