古诗词

答耿奎

王令

浮生飘泊委蓬蒿,洴澼无封敢叹劳。fú shēng piāo pō wěi péng hāo,píng pì wú fēng gǎn tàn láo。
心学古人方有愧,身从衰俗忽为高。xīn xué gǔ rén fāng yǒu kuì,shēn cóng shuāi sú hū wèi gāo。
苟惭枉道干箪食,肯谓非时爱一毛。gǒu cán wǎng dào gàn dān shí,kěn wèi fēi shí ài yī máo。
末学从兹益知守,善人不鄙与华褒。mò xué cóng zī yì zhī shǒu,shàn rén bù bǐ yǔ huá bāo。

王令

王令(1032~1059)北宋诗人。初字钟美,后改字逢原。原籍元城(今河北大名)。 5岁丧父母,随其叔祖王乙居广陵(今江苏扬州)。长大后在天长、高邮等地以教学为生,有治国安民之志。王安石对其文章和为人皆甚推重。有《广陵先生文章》、《十七史蒙求》。 王令的作品>>

猜您喜欢

古兴

王令

飐飐树头叶,翻翻水中浮。zhǎn zhǎn shù tóu yè,fān fān shuǐ zhōng fú。
暮潮通长河,载入江海流。mù cháo tōng zhǎng hé,zài rù jiāng hǎi liú。
颠倒湿就溺,纷沦来不休。diān dào shī jiù nì,fēn lún lái bù xiū。
行人坐成叹,风恶久藏舟。xíng rén zuò chéng tàn,fēng è jiǔ cáng zhōu。

中秋望月

王令

月形何完完,秋静气弥放。yuè xíng hé wán wán,qiū jìng qì mí fàng。
玉轮困瑕颣,投掷去天仗。yù lún kùn xiá lèi,tóu zhì qù tiān zhàng。
前无衡轭施,凭谁挽能上。qián wú héng è shī,píng shuí wǎn néng shàng。
回旋天地周,驰骋固已壮。huí xuán tiān dì zhōu,chí chěng gù yǐ zhuàng。
古今磨不磷,刚耿固可谅。gǔ jīn mó bù lín,gāng gěng gù kě liàng。
予欲假之游,自投上穷亢。yǔ yù jiǎ zhī yóu,zì tóu shàng qióng kàng。
东折扶桑枝,西塞昧谷旷。dōng zhé fú sāng zhī,xī sāi mèi gǔ kuàng。
天机与回斡,日驭纵休畅。tiān jī yǔ huí wò,rì yù zòng xiū chàng。
苟留扬辉中,无复颠侧怅。gǒu liú yáng huī zhōng,wú fù diān cè chàng。
是谋敢吾专,行矣天帝访。shì móu gǎn wú zhuān,xíng yǐ tiān dì fǎng。
传闻天路艰,蹉蹶就沦丧。chuán wén tiān lù jiān,cuō jué jiù lún sàng。
帝居深九阍,有谒未易傍。dì jū shēn jiǔ hūn,yǒu yè wèi yì bàng。
鬼神喜阴暗,陈列忌忠亮。guǐ shén xǐ yīn àn,chén liè jì zhōng liàng。
进知自致艰,退使斯谋妄。jìn zhī zì zhì jiān,tuì shǐ sī móu wàng。
回头暮堂上,萤爝光相望。huí tóu mù táng shàng,yíng jué guāng xiāng wàng。

病起闻说贪山颇有泉石远

王令

一病百志堕,起逢秋物阑。yī bìng bǎi zhì duò,qǐ féng qiū wù lán。
力弱未胜行,厌闻客言山。lì ruò wèi shèng xíng,yàn wén kè yán shān。
言山多在远,虽近尚莫攀。yán shān duō zài yuǎn,suī jìn shàng mò pān。
拿深吾无舟,逐陆谁借鞍。ná shēn wú wú zhōu,zhú lù shuí jiè ān。
不如无所闻,收心就恬安。bù rú wú suǒ wén,shōu xīn jiù tián ān。
南轩颇扶疏,古木高四观。nán xuān pǒ fú shū,gǔ mù gāo sì guān。
不知秋叶疏,但怪朝影斑。bù zhī qiū yè shū,dàn guài cháo yǐng bān。
羸躯便偃侧,籍有稿与莞。léi qū biàn yǎn cè,jí yǒu gǎo yǔ guǎn。
仰攀孤云高,卧见飞鸟还。yǎng pān gū yún gāo,wò jiàn fēi niǎo hái。
苟此且自适,何能谋所艰。gǒu cǐ qiě zì shì,hé néng móu suǒ jiān。

众鸟

王令

鸦鸦枝上鸣,欲下飞复屡。yā yā zhī shàng míng,yù xià fēi fù lǚ。
忽投群辈先,以我弃肉去。hū tóu qún bèi xiān,yǐ wǒ qì ròu qù。
群鸟起争攫,既失反亲慕。qún niǎo qǐ zhēng jué,jì shī fǎn qīn mù。
饿鸱盘且下,欲夺进复惧。è chī pán qiě xià,yù duó jìn fù jù。
群鹊何轩轩,聚噪如骂怒。qún què hé xuān xuān,jù zào rú mà nù。
鸠鸽恨不逮,回旋自号呼。jiū gē hèn bù dǎi,huí xuán zì hào hū。
庭雀审细微,知非已能预。tíng què shěn xì wēi,zhī fēi yǐ néng yù。
跳梁暮堂下,不舍稗粒顾。tiào liáng mù táng xià,bù shě bài lì gù。

赠周伯玉下第

王令

京尘漠无聊,客书闻报罢。jīng chén mò wú liáo,kè shū wén bào bà。
拔身众人后,载水千里下。bá shēn zhòng rén hòu,zài shuǐ qiān lǐ xià。
微装困无馀,归马剧连跨。wēi zhuāng kùn wú yú,guī mǎ jù lián kuà。
邈无失时叹,抗举与俗谢。miǎo wú shī shí tàn,kàng jǔ yǔ sú xiè。
但言废文学,从今益休暇。dàn yán fèi wén xué,cóng jīn yì xiū xiá。
诗书得穷搜,朋友可邀迓。shī shū dé qióng sōu,péng yǒu kě yāo yà。
如解万里骏,脱去衔轭驾。rú jiě wàn lǐ jùn,tuō qù xián è jià。
虽时念亲贫,叹息忽自咤。suī shí niàn qīn pín,tàn xī hū zì zhà。
已如婴儿啼,心在声不嗄。yǐ rú yīng ér tí,xīn zài shēng bù á。
悲乐于俗异,使我喜失诧。bēi lè yú sú yì,shǐ wǒ xǐ shī chà。
吾闻百年生,暂就天地舍。wú wén bǎi nián shēng,zàn jiù tiān dì shě。
中间有逢遇,穷达何足讶。zhōng jiān yǒu féng yù,qióng dá hé zú yà。
譬之适时运,寒暑变冬夏。pì zhī shì shí yùn,hán shǔ biàn dōng xià。
炎凉忽焉殊,裘葛代相藉。yán liáng hū yān shū,qiú gé dài xiāng jí。
于身亦何预,时与外物借。yú shēn yì hé yù,shí yǔ wài wù jiè。
尝闻庄生言,中不怛外化。cháng wén zhuāng shēng yán,zhōng bù dá wài huà。
逢鸡就知时,遇弹因求炙。féng jī jiù zhī shí,yù dàn yīn qiú zhì。
况持身售人,五羖岂真价。kuàng chí shēn shòu rén,wǔ gǔ qǐ zhēn jià。
士材嫌易知,女好固择嫁。shì cái xián yì zhī,nǚ hǎo gù zé jià。
勉之时我过,酒贱衣可贳。miǎn zhī shí wǒ guò,jiǔ jiàn yī kě shì。

送僧自总

王令

吾病不喜语,客来但寒暄。wú bìng bù xǐ yǔ,kè lái dàn hán xuān。
颊舌且不能,况事文字间。jiá shé qiě bù néng,kuàng shì wén zì jiān。
彼总乃吾旧,不见今三年。bǐ zǒng nǎi wú jiù,bù jiàn jīn sān nián。
一日踏我门,告我将南迁。yī rì tà wǒ mén,gào wǒ jiāng nán qiān。
问之行所止,其去何由缘。wèn zhī xíng suǒ zhǐ,qí qù hé yóu yuán。
言方学从师,惜以日月闲。yán fāng xué cóng shī,xī yǐ rì yuè xián。
将求佛所宗,就乞世未传。jiāng qiú fú suǒ zōng,jiù qǐ shì wèi chuán。
浮舟江海波,蹀屣山岳颠。fú zhōu jiāng hǎi bō,dié xǐ shān yuè diān。
行方极所到,未可岁月还。xíng fāng jí suǒ dào,wèi kě suì yuè hái。
谓余昔同游,当得送以言。wèi yú xī tóng yóu,dāng dé sòng yǐ yán。
噫佛与吾学,两分不相全。yī fú yǔ wú xué,liǎng fēn bù xiāng quán。
今余与子遇,无异东西辕。jīn yú yǔ zi yù,wú yì dōng xī yuán。
共憩中道间,邂逅相留连。gòng qì zhōng dào jiān,xiè hòu xiāng liú lián。
我驾志在远,子驱良亦遄。wǒ jià zhì zài yuǎn,zi qū liáng yì chuán。
吾终不尔从,尔终不回旋。wú zhōng bù ěr cóng,ěr zhōng bù huí xuán。
两各剧所勤,相远日益悬。liǎng gè jù suǒ qín,xiāng yuǎn rì yì xuán。
又出所为文,要我加量铨。yòu chū suǒ wèi wén,yào wǒ jiā liàng quán。
荧荧掇其英,晔晔粲满编。yíng yíng duō qí yīng,yè yè càn mǎn biān。
惜哉不经师,如珠莫钻穿。xī zāi bù jīng shī,rú zhū mò zuān chuān。
虽有可宝资,终以无用捐。suī yǒu kě bǎo zī,zhōng yǐ wú yòng juān。
吾观古人书,盖亦不但然。wú guān gǔ rén shū,gài yì bù dàn rán。
道德蔼于中,口实助使宣。dào dé ǎi yú zhōng,kǒu shí zhù shǐ xuān。
岂有拔其根,而望华可搴。qǐ yǒu bá qí gēn,ér wàng huá kě qiān。
不知源所来,何用其流沿。bù zhī yuán suǒ lái,hé yòng qí liú yán。
人材苟不长,得一且可专。rén cái gǒu bù zhǎng,dé yī qiě kě zhuān。
六经众子文,其治自足观。liù jīng zhòng zi wén,qí zhì zì zú guān。
身当圣人时,来学浩万千。shēn dāng shèng rén shí,lái xué hào wàn qiān。
独颜才庶几,他固未可肩。dú yán cái shù jǐ,tā gù wèi kě jiān。
人有老于行,不闻可逃天。rén yǒu lǎo yú xíng,bù wén kě táo tiān。
子何不从此,去就异说挛。zi hé bù cóng cǐ,qù jiù yì shuō luán。
弗思自解纵,又欲引世缠。fú sī zì jiě zòng,yòu yù yǐn shì chán。
常观已论徒,耻出妻子前。cháng guān yǐ lùn tú,chǐ chū qī zi qián。
彼髡以为羞,尔以为忻欢。bǐ kūn yǐ wèi xiū,ěr yǐ wèi xīn huān。
生弃父母养,士得执以鞭。shēng qì fù mǔ yǎng,shì dé zhí yǐ biān。
彼为则遇刑,尔还自称贤。bǐ wèi zé yù xíng,ěr hái zì chēng xián。
羞恶所不存,尔说尚何先。xiū è suǒ bù cún,ěr shuō shàng hé xiān。
予欲收子身,解去子所牵。yǔ yù shōu zi shēn,jiě qù zi suǒ qiān。
浴以清冷波,佩以兰与荃。yù yǐ qīng lěng bō,pèi yǐ lán yǔ quán。
相从中道驱,障塞异道偏。xiāng cóng zhōng dào qū,zhàng sāi yì dào piān。
爱之幸其听,不听诚可怜。ài zhī xìng qí tīng,bù tīng chéng kě lián。

杂诗

王令

关雎后之淑,棫朴君之明。guān jū hòu zhī shū,yù pǔ jūn zhī míng。
兔罝尚好德,况乃公与卿。tù jū shàng hǎo dé,kuàng nǎi gōng yǔ qīng。
所以彼行苇,敦然遂其生。suǒ yǐ bǐ xíng wěi,dūn rán suì qí shēng。
谁能弦此歌,为我发古声。shuí néng xián cǐ gē,wèi wǒ fā gǔ shēng。

杂诗

王令

召公方伯尊,材亦圣人亚。zhào gōng fāng bó zūn,cái yì shèng rén yà。
农时惮烦民,听讼小棠下。nóng shí dàn fán mín,tīng sòng xiǎo táng xià。
嗟今千里长,已耻问耕稼。jiē jīn qiān lǐ zhǎng,yǐ chǐ wèn gēng jià。
弹琴高堂上,欲以无为化。dàn qín gāo táng shàng,yù yǐ wú wèi huà。

答友

王令

客尝疑西伯,何至羑里辱。kè cháng yí xī bó,hé zhì yǒu lǐ rǔ。
瞽鳏虽父子,尚脱井廪酷。gǔ guān suī fù zi,shàng tuō jǐng lǐn kù。
昏主虽圣臣,飞祸安可卜。hūn zhǔ suī shèng chén,fēi huò ān kě bo。
致命遂其志,虽穷不为戮。zhì mìng suì qí zhì,suī qióng bù wèi lù。

送崔伯易归高邮

王令

山头乔木长山高,山下泉深没榜篙。shān tóu qiáo mù zhǎng shān gāo,shān xià quán shēn méi bǎng gāo。
春牛毕耕已闲暇,春马还有人游遨。chūn niú bì gēng yǐ xián xiá,chūn mǎ hái yǒu rén yóu áo。
田中青旗署沽酒,道上双孙扶白毛。tián zhōng qīng qí shǔ gū jiǔ,dào shàng shuāng sūn fú bái máo。
子有归资好来比,我方飘泊可嗟劳。zi yǒu guī zī hǎo lái bǐ,wǒ fāng piāo pō kě jiē láo。

观鱼

王令

江渚日夜归,江痕下汀矶。jiāng zhǔ rì yè guī,jiāng hén xià tīng jī。
渔者不自劳,推舟就寒漪。yú zhě bù zì láo,tuī zhōu jiù hán yī。
得鱼乐几多,忽忘身在泥。dé yú lè jǐ duō,hū wàng shēn zài ní。
未闻任氏风,岂信丝缗非。wèi wén rèn shì fēng,qǐ xìn sī mín fēi。

山中

王令

山头树青青,山水日泠泠。shān tóu shù qīng qīng,shān shuǐ rì líng líng。
攀树挂冠裳,饮水清肺肠。pān shù guà guān shang,yǐn shuǐ qīng fèi cháng。
自然古心高,忽与世态忘。zì rán gǔ xīn gāo,hū yǔ shì tài wàng。
有道不足名,无责身始康。yǒu dào bù zú míng,wú zé shēn shǐ kāng。

快哉行呈诸友兼简仲美

王令

脱巾草坐踏地歌,花影落酒生红波。tuō jīn cǎo zuò tà dì gē,huā yǐng luò jiǔ shēng hóng bō。
拔剑横膝仰面笑,醒眼不识天为何。bá jiàn héng xī yǎng miàn xiào,xǐng yǎn bù shí tiān wèi hé。
平时尘土埋英雄,却学弄笔为雕虫。píng shí chén tǔ mái yīng xióng,què xué nòng bǐ wèi diāo chóng。
太阿补履不足用,老骥捕鼠终无功。tài ā bǔ lǚ bù zú yòng,lǎo jì bǔ shǔ zhōng wú gōng。
安得雄心大胆子,与之把臂论心事。ān dé xióng xīn dà dǎn zi,yǔ zhī bǎ bì lùn xīn shì。
不使生前眼见仇,何用死时尸磔市。bù shǐ shēng qián yǎn jiàn chóu,hé yòng sǐ shí shī zhé shì。
人生病老多壮时,百岁只如梭过机。rén shēng bìng lǎo duō zhuàng shí,bǎi suì zhǐ rú suō guò jī。
安能局促努筋力,眼穿仰望丹桂枝。ān néng jú cù nǔ jīn lì,yǎn chuān yǎng wàng dān guì zhī。

壬辰三月二十一日读李翰林墓铭云少以任侠为事因激素志示杜子长

王令

嗟吾为颛蒙,木朴无所思。jiē wú wèi zhuān méng,mù pǔ wú suǒ sī。
成童始就学,数岁通书诗。chéng tóng shǐ jiù xué,shù suì tōng shū shī。
十五尚意气,自待固不卑。shí wǔ shàng yì qì,zì dài gù bù bēi。
尝为富贵易,有如涂上泥。cháng wèi fù guì yì,yǒu rú tú shàng ní。
苟意欲自进,足至则履之。gǒu yì yù zì jìn,zú zhì zé lǚ zhī。
二十忽自笑,学乃谋寒饥。èr shí hū zì xiào,xué nǎi móu hán jī。
倘富贵是致,其亦垄断为。tǎng fù guì shì zhì,qí yì lǒng duàn wèi。
虽曰为学难,我易易则宜。suī yuē wèi xué nán,wǒ yì yì zé yí。
墙篱号障塞,犹可钻隙窥。qiáng lí hào zhàng sāi,yóu kě zuān xì kuī。
岂此圣人道,苦勉不及期。qǐ cǐ shèng rén dào,kǔ miǎn bù jí qī。
反覆私自念,已急犹惧迟。fǎn fù sī zì niàn,yǐ jí yóu jù chí。
思而或有得,行之固不疑。sī ér huò yǒu dé,xíng zhī gù bù yí。
跛以见圣贤,不及犹可随。bǒ yǐ jiàn shèng xián,bù jí yóu kě suí。
道远志所毕,疾驱亦忘疲。dào yuǎn zhì suǒ bì,jí qū yì wàng pí。
逮兹五十年,财若穿铜锤。dǎi zī wǔ shí nián,cái ruò chuān tóng chuí。
柄执似可役,持用宁无施。bǐng zhí shì kě yì,chí yòng níng wú shī。
何意甚困踬,不及庸常儿。hé yì shén kùn zhì,bù jí yōng cháng ér。
多病骨出露,薄食筋力羸。duō bìng gǔ chū lù,báo shí jīn lì léi。
鼠饱昼睡穴,鸡飞暮乘埘。shǔ bǎo zhòu shuì xué,jī fēi mù chéng shí。
世既鸡鼠俦,宜吾安穷奇。shì jì jī shǔ chóu,yí wú ān qióng qí。

慎交

王令

昏镜无好面,恶土无善禾。hūn jìng wú hǎo miàn,è tǔ wú shàn hé。
镜不但自昏,损人颜色多。jìng bù dàn zì hūn,sǔn rén yán sè duō。
地恶根不长,禾死其奈何。dì è gēn bù zhǎng,hé sǐ qí nài hé。
必欲识已真,抆镜除埃尘。bì yù shí yǐ zhēn,wěn jìng chú āi chén。
必欲得善禾,易地勤耕耘。bì yù dé shàn hé,yì dì qín gēng yún。
安得浪与儿,诵口而思身。ān dé làng yǔ ér,sòng kǒu ér sī shēn。