古诗词

少年答春愁

王令

花枝袅袅笑当觞,且作春风几日狂。huā zhī niǎo niǎo xiào dāng shāng,qiě zuò chūn fēng jǐ rì kuáng。
纵使春归犹有酒,酒酣春去亦何伤。zòng shǐ chūn guī yóu yǒu jiǔ,jiǔ hān chūn qù yì hé shāng。

王令

王令(1032~1059)北宋诗人。初字钟美,后改字逢原。原籍元城(今河北大名)。 5岁丧父母,随其叔祖王乙居广陵(今江苏扬州)。长大后在天长、高邮等地以教学为生,有治国安民之志。王安石对其文章和为人皆甚推重。有《广陵先生文章》、《十七史蒙求》。 王令的作品>>

猜您喜欢

西园月夜醉作短歌二阕

王令

我有壹郁气,从来未经吐。wǒ yǒu yī yù qì,cóng lái wèi jīng tǔ。
欲作大叹吁向天,穿天作孔恐天怒。yù zuò dà tàn xū xiàng tiān,chuān tiān zuò kǒng kǒng tiān nù。
琥珀春拨醅,泛艳红出杯。hǔ pò chūn bō pēi,fàn yàn hóng chū bēi。
无客尚有月,把对心尚开。wú kè shàng yǒu yuè,bǎ duì xīn shàng kāi。
踏地长歌仰天笑,突兀坐见朱颜颓。tà dì zhǎng gē yǎng tiān xiào,tū wù zuò jiàn zhū yán tuí。
从他日月趁人老,一醉万事皆悠哉。cóng tā rì yuè chèn rén lǎo,yī zuì wàn shì jiē yōu zāi。
丈夫身在不忧困,未必天心竟不回。zhàng fū shēn zài bù yōu kùn,wèi bì tiān xīn jìng bù huí。

西园月夜醉作短歌二阕

王令

醉眼不识天,疑是高帐幕。zuì yǎn bù shí tiān,yí shì gāo zhàng mù。
忿月喝不住,起欲取绳缚。fèn yuè hē bù zhù,qǐ yù qǔ shéng fù。
谁令吾不饮,饮剧始知乐。shuí lìng wú bù yǐn,yǐn jù shǐ zhī lè。
若令东海解醉人,吾亦去取北斗酌。ruò lìng dōng hǎi jiě zuì rén,wú yì qù qǔ běi dòu zhuó。

春梦

王令

春风儿女喜,不合丈夫爱。chūn fēng ér nǚ xǐ,bù hé zhàng fū ài。
日午困魔来,四体倦欲解。rì wǔ kùn mó lái,sì tǐ juàn yù jiě。
春禽只随花中飞,幸此无声聒我睡。chūn qín zhǐ suí huā zhōng fēi,xìng cǐ wú shēng guā wǒ shuì。
一梦梦周公,笑与伊尹语。yī mèng mèng zhōu gōng,xiào yǔ yī yǐn yǔ。
问今天下贤者谁,何为见弃不见取。wèn jīn tiān xià xián zhě shuí,hé wèi jiàn qì bù jiàn qǔ。
纸传周官十卷书,安用久留不烧去。zhǐ chuán zhōu guān shí juǎn shū,ān yòng jiǔ liú bù shāo qù。
二梦梦孔父,戟手怒目瞋。èr mèng mèng kǒng fù,jǐ shǒu nù mù chēn。
天下皆曰自孔氏,猎取利禄安荣身。tiān xià jiē yuē zì kǒng shì,liè qǔ lì lù ān róng shēn。
高官志遂不思道,牵以嗜利露己真。gāo guān zhì suì bù sī dào,qiān yǐ shì lì lù jǐ zhēn。
如何贫贱用我者皆是,富贵用我无一人。rú hé pín jiàn yòng wǒ zhě jiē shì,fù guì yòng wǒ wú yī rén。
三梦梦我身,化为鸣凤雏。sān mèng mèng wǒ shēn,huà wèi míng fèng chú。
飞飞两足高,迅迅六翮舒。fēi fēi liǎng zú gāo,xùn xùn liù hé shū。
直上高高天,天门闭锁阻我回。zhí shàng gāo gāo tiān,tiān mén bì suǒ zǔ wǒ huí。
我留不肯去,以翼抟天天门开。wǒ liú bù kěn qù,yǐ yì tuán tiān tiān mén kāi。
天公遣玉女,问我何事来。tiān gōng qiǎn yù nǚ,wèn wǒ hé shì lái。
再拜谢天公,贱臣无所知。zài bài xiè tiān gōng,jiàn chén wú suǒ zhī。
幸至天公前,敢问无所尸。xìng zhì tiān gōng qián,gǎn wèn wú suǒ shī。
臣闻伊尹于汤旦于周,安致天下如山丘。chén wén yī yǐn yú tāng dàn yú zhōu,ān zhì tiān xià rú shān qiū。
愚孙騃子相承继,卜世以过天位留。yú sūn ái zi xiāng chéng jì,bo shì yǐ guò tiān wèi liú。
自从中代来,世世亦有相。zì cóng zhōng dài lái,shì shì yì yǒu xiāng。
如何反覆无定时,犹以乱割医疮痍。rú hé fǎn fù wú dìng shí,yóu yǐ luàn gē yī chuāng yí。
天公何忍是不救,恰如旁坐观奕棋。tiān gōng hé rěn shì bù jiù,qià rú páng zuò guān yì qí。
又闻人间人,一一天与命。yòu wén rén jiān rén,yī yī tiān yǔ mìng。
孔饥孟退荀杨贱,天公岂不知其贤与圣。kǒng jī mèng tuì xún yáng jiàn,tiān gōng qǐ bù zhī qí xián yǔ shèng。
颜子号庶几,早死不久生。yán zi hào shù jǐ,zǎo sǐ bù jiǔ shēng。
子夏既丧子,左丘亦失明。zi xià jì sàng zi,zuǒ qiū yì shī míng。
伯牛疾牖间,原宪贫病成。bó niú jí yǒu jiān,yuán xiàn pín bìng chéng。
晁错死非命,贾谊夭不卿。cháo cuò sǐ fēi mìng,jiǎ yì yāo bù qīng。
赐死萧望之,罪免刘更生。cì sǐ xiāo wàng zhī,zuì miǎn liú gèng shēng。
羊祜许国斸墓破,反得坠折无完肱。yáng hù xǔ guó zhǔ mù pò,fǎn dé zhuì zhé wú wán gōng。
又如草木及禽兽,苟推以理亦莫知。yòu rú cǎo mù jí qín shòu,gǒu tuī yǐ lǐ yì mò zhī。
春气不加松柏好,秋风先败兰蕙枝。chūn qì bù jiā sōng bǎi hǎo,qiū fēng xiān bài lán huì zhī。
蝮虺中人皆巳死,鸱枭食母然后飞。fù huī zhōng rén jiē sì sǐ,chī xiāo shí mǔ rán hòu fēi。
愿天明告臣,以祛臣心疑。yuàn tiān míng gào chén,yǐ qū chén xīn yí。
天公未及言,起遂东风吹。tiān gōng wèi jí yán,qǐ suì dōng fēng chuī。
觉来何所喻,壹郁双泪垂。jué lái hé suǒ yù,yī yù shuāng lèi chuí。

寄王正叔

王令

形骸饫餍城市劳,思得远去与俗逃。xíng hái yù yàn chéng shì láo,sī dé yuǎn qù yǔ sú táo。
借来马病行欲倒,著鞭迫急翻奔跳。jiè lái mǎ bìng xíng yù dào,zhù biān pò jí fān bēn tiào。
连绵半日走十堠,急雨随湿衣与袍。lián mián bàn rì zǒu shí hòu,jí yǔ suí shī yī yǔ páo。
到家觅火烘衣湿,亟书名纸挥墨毫。dào jiā mì huǒ hōng yī shī,jí shū míng zhǐ huī mò háo。
由来道同志易合,顾人谓我此可交。yóu lái dào tóng zhì yì hé,gù rén wèi wǒ cǐ kě jiāo。
形秽向逢珠在侧,联坐愧用狗续貂。xíng huì xiàng féng zhū zài cè,lián zuò kuì yòng gǒu xù diāo。
喜爱常令对面月,招延不许他有庖。xǐ ài cháng lìng duì miàn yuè,zhāo yán bù xǔ tā yǒu páo。
玄谈直抵世不到,大论许致君为尧。xuán tán zhí dǐ shì bù dào,dà lùn xǔ zhì jūn wèi yáo。
喧呼脱落笑绝倒,中乐不肯旁诮嘲。xuān hū tuō luò xiào jué dào,zhōng lè bù kěn páng qiào cháo。
久孤得聚气遂振,张目视人皆么么。jiǔ gū dé jù qì suì zhèn,zhāng mù shì rén jiē me me。
促席捉手坐接膝,不肯放去逾分宵。cù xí zhuō shǒu zuò jiē xī,bù kěn fàng qù yú fēn xiāo。
平明懒睡未及起,稠叠仆足烦见招。píng míng lǎn shuì wèi jí qǐ,chóu dié pū zú fán jiàn zhāo。
披囊示我文数纸,晚霞烂漫新晴霄。pī náng shì wǒ wén shù zhǐ,wǎn xiá làn màn xīn qíng xiāo。
魂迷心醉不敢议,畏伏缩若鼠见猫。hún mí xīn zuì bù gǎn yì,wèi fú suō ruò shǔ jiàn māo。
同骑疲马远眺望,独止不进须连镳。tóng qí pí mǎ yuǎn tiào wàng,dú zhǐ bù jìn xū lián biāo。
江东山水雅丰富,熟视若在图画抄。jiāng dōng shān shuǐ yǎ fēng fù,shú shì ruò zài tú huà chāo。
嶙峋高疑地作限,浪渺远若天不包。lín xún gāo yí dì zuò xiàn,làng miǎo yuǎn ruò tiān bù bāo。
是时高秋鲈可鲙,爱欲弃绶同鱼舠。shì shí gāo qiū lú kě kuài,ài yù qì shòu tóng yú dāo。
直道有知私自贺,生平郁结数日消。zhí dào yǒu zhī sī zì hè,shēng píng yù jié shù rì xiāo。
笑颜快意面改色,食饮惬足肠生膋。xiào yán kuài yì miàn gǎi sè,shí yǐn qiè zú cháng shēng liáo。
今之腐儒不可洽,欲近俗气先腥臊。jīn zhī fǔ rú bù kě qià,yù jìn sú qì xiān xīng sāo。
寻常语我我不听,视如秋月鸣蜩蟧。xún cháng yǔ wǒ wǒ bù tīng,shì rú qiū yuè míng tiáo láo。
数日忽得正叔语,温玉摐击金相敲。shù rì hū dé zhèng shū yǔ,wēn yù chuāng jī jīn xiāng qiāo。
胸怀坦傥气焰大,天马断辔鲸横涛。xiōng huái tǎn tǎng qì yàn dà,tiān mǎ duàn pèi jīng héng tāo。
惜乎偶会复促别,归鞭行袖交相飘。xī hū ǒu huì fù cù bié,guī biān xíng xiù jiāo xiāng piāo。
还家日益无聊赖,口久不语如著胶。hái jiā rì yì wú liáo lài,kǒu jiǔ bù yǔ rú zhù jiāo。
畏人常先走木猭,得食每后残桃螬。wèi rén cháng xiān zǒu mù chuān,dé shí měi hòu cán táo cáo。
飘风西来岁月晚,寒压天面低不凹。piāo fēng xī lái suì yuè wǎn,hán yā tiān miàn dī bù āo。
一夕浓霜死群翠,病若火逼毛发焦。yī xī nóng shuāng sǐ qún cuì,bìng ruò huǒ bī máo fā jiāo。
鸣鸿南飞地得暖,鸦乌暮去林有巢。míng hóng nán fēi dì dé nuǎn,yā wū mù qù lín yǒu cháo。
使人对之亦自感,平时乃此穷途号。shǐ rén duì zhī yì zì gǎn,píng shí nǎi cǐ qióng tú hào。
百忧丛侵方寸乱,顶发不痒手自搔。bǎi yōu cóng qīn fāng cùn luàn,dǐng fā bù yǎng shǒu zì sāo。
时时强酒期自醉,不忍把笔私成骚。shí shí qiáng jiǔ qī zì zuì,bù rěn bǎ bǐ sī chéng sāo。
近嫌文字不足学,欲出简札临渊抛。jìn xián wén zì bù zú xué,yù chū jiǎn zhá lín yuān pāo。
惟思边堠愿得到,耳静意若闻金刀。wéi sī biān hòu yuàn dé dào,ěr jìng yì ruò wén jīn dāo。
安得铁马十数万,少负弩矢加矛腰。ān dé tiě mǎ shí shù wàn,shǎo fù nǔ shǐ jiā máo yāo。
力在快战不愿守,直令疻斗而血鏖。lì zài kuài zhàn bù yuàn shǒu,zhí lìng zhǐ dòu ér xuè áo。
东西南北四问罪,使人不敢诬天骄。dōng xī nán běi sì wèn zuì,shǐ rén bù gǎn wū tiān jiāo。
增尸为城骨筑垒,滴血衅地尘不嚣。zēng shī wèi chéng gǔ zhù lěi,dī xuè xìn dì chén bù xiāo。
归来再拜贺太平,亟出敌首都城枭。guī lái zài bài hè tài píng,jí chū dí shǒu dōu chéng xiāo。
如何壮志不可遂,穷愁压挫朱颜雕。rú hé zhuàng zhì bù kě suì,qióng chóu yā cuò zhū yán diāo。
因君知我故道此,以代面语相喧呶。yīn jūn zhī wǒ gù dào cǐ,yǐ dài miàn yǔ xiāng xuān náo。

赠刘成文

王令

予生谢早先,晚世相逅邂。yǔ shēng xiè zǎo xiān,wǎn shì xiāng hòu xiè。
礼俗不可徵,百孔千疮坏。lǐ sú bù kě zhēng,bǎi kǒng qiān chuāng huài。
平时以是念,食美不知囋。píng shí yǐ shì niàn,shí měi bù zhī zá。
谁为医国者,已亟不图瘥。shuí wèi yī guó zhě,yǐ jí bù tú chài。
引脰望古人,去我远以太。yǐn dòu wàng gǔ rén,qù wǒ yuǎn yǐ tài。
斓斑纸上语,十才一二在。lán bān zhǐ shàng yǔ,shí cái yī èr zài。
思人乐其言,把读不知懈。sī rén lè qí yán,bǎ dú bù zhī xiè。
爱其善调理,未讫已期再。ài qí shàn diào lǐ,wèi qì yǐ qī zài。
探窥古人心,愤懑世俗败。tàn kuī gǔ rén xīn,fèn mèn shì sú bài。
常思得英奇,肝肺相诱劢。cháng sī dé yīng qí,gān fèi xiāng yòu mài。
以是求世人,未免许以溉。yǐ shì qiú shì rén,wèi miǎn xǔ yǐ gài。
不特学忧孤,直恐性失介。bù tè xué yōu gū,zhí kǒng xìng shī jiè。
呜呼圣贤人,既以舍我迈。wū hū shèng xián rén,jì yǐ shě wǒ mài。
如何有常者,亦不可得拜。rú hé yǒu cháng zhě,yì bù kě dé bài。
虽然众嘲扬,未忍径伍哙。suī rán zhòng cháo yáng,wèi rěn jìng wǔ kuài。
刘生江东儒,心臆宽不隘。liú shēng jiāng dōng rú,xīn yì kuān bù ài。
遇我数日语,收若俯拾芥。yù wǒ shù rì yǔ,shōu ruò fǔ shí jiè。
久从固所望,骤得尤所快。jiǔ cóng gù suǒ wàng,zhòu dé yóu suǒ kuài。
立海观鲸鲲,乘霄饮沆瀣。lì hǎi guān jīng kūn,chéng xiāo yǐn hàng xiè。
和风吹滞酲,利爪搔痒疥。hé fēng chuī zhì chéng,lì zhǎo sāo yǎng jiè。
我质遂愧陋,香禾映秕粺。wǒ zhì suì kuì lòu,xiāng hé yìng bǐ bài。
和言遂愧疏,长江掩涔派。hé yán suì kuì shū,zhǎng jiāng yǎn cén pài。
辱索宜有献,百择无一爱。rǔ suǒ yí yǒu xiàn,bǎi zé wú yī ài。
作诗期笑咍,幸无怒目睚。zuò shī qī xiào hāi,xìng wú nù mù yá。

唐介

王令

以谏得罪者为谁,四海多作唐介诗。yǐ jiàn dé zuì zhě wèi shuí,sì hǎi duō zuò táng jiè shī。
俗儿口狭文字碎,欲状介事语反卑。sú ér kǒu xiá wén zì suì,yù zhuàng jiè shì yǔ fǎn bēi。
嗟嗟我亦介之徒,此恨不助掀目眉。jiē jiē wǒ yì jiè zhī tú,cǐ hèn bù zhù xiān mù méi。
三更灯死百虑息,四睫不交双目眵。sān gèng dēng sǐ bǎi lǜ xī,sì jié bù jiāo shuāng mù chī。
推枕起坐壮介节,以手扪臆为介思。tuī zhěn qǐ zuò zhuàng jiè jié,yǐ shǒu mén yì wèi jiè sī。
信乎介亦壮男子,直能金铁其肝脾。xìn hū jiè yì zhuàng nán zi,zhí néng jīn tiě qí gān pí。
雷霆之怒万钧重,人主之威犹过之。léi tíng zhī nù wàn jūn zhòng,rén zhǔ zhī wēi yóu guò zhī。
一语所犯百死在,要领可断族可夷。yī yǔ suǒ fàn bǎi sǐ zài,yào lǐng kě duàn zú kě yí。
堂堂介也人之难,不畏所畏将所持。táng táng jiè yě rén zhī nán,bù wèi suǒ wèi jiāng suǒ chí。
捧书入奏伏文陛,身视赴死如食饴。pěng shū rù zòu fú wén bì,shēn shì fù sǐ rú shí yí。
面折庭诤语论险,直舌铁硬坚不移。miàn zhé tíng zhèng yǔ lùn xiǎn,zhí shé tiě yìng jiān bù yí。
天子怒叱大臣语,众笏交抵侔戈挥。tiān zi nù chì dà chén yǔ,zhòng hù jiāo dǐ móu gē huī。
如何面笑目不瞬,气不略詟颜怡怡。rú hé miàn xiào mù bù shùn,qì bù lüè zhé yán yí yí。
即日议下得远斥,中使临遣监妻儿。jí rì yì xià dé yuǎn chì,zhōng shǐ lín qiǎn jiān qī ér。
奈何左右口吻毒,只有死请无还辞。nài hé zuǒ yòu kǒu wěn dú,zhǐ yǒu sǐ qǐng wú hái cí。
然今天子甚明圣,虽暂盛怒终复归。rán jīn tiān zi shén míng shèng,suī zàn shèng nù zhōng fù guī。
呜呼能对治乱鉴,介也能抆其瑕疵。wū hū néng duì zhì luàn jiàn,jiè yě néng wěn qí xiá cī。
语曰五谏吾从讽,仲尼逮有激而为。yǔ yuē wǔ jiàn wú cóng fěng,zhòng ní dǎi yǒu jī ér wèi。
后世巽懦禄位徒,缘此粉饰尸素非。hòu shì xùn nuò lù wèi tú,yuán cǐ fěn shì shī sù fēi。
必也事有不得已,宜乎讫死争不回。bì yě shì yǒu bù dé yǐ,yí hū qì sǐ zhēng bù huí。
伟哉介也已不朽,日月为字天为碑。wěi zāi jiè yě yǐ bù xiǔ,rì yuè wèi zì tiān wèi bēi。
寄语琐琐媒孽子,介纵蹈死吾何悲。jì yǔ suǒ suǒ méi niè zi,jiè zòng dǎo sǐ wú hé bēi。

还东野诗

王令

吾于古人少所同,惟识韩家十八翁。wú yú gǔ rén shǎo suǒ tóng,wéi shí hán jiā shí bā wēng。
其辞浩大无崖岸,有似碧海吞浸秋晴空。qí cí hào dà wú yá àn,yǒu shì bì hǎi tūn jìn qiū qíng kōng。
此老颇自负,把人常常看。cǐ lǎo pǒ zì fù,bǎ rén cháng cháng kàn。
于时未尝有夸诧,只说东野口不干。yú shí wèi cháng yǒu kuā chà,zhǐ shuō dōng yě kǒu bù gàn。
我生最迟暮,不识东野身。wǒ shēng zuì chí mù,bù shí dōng yě shēn。
能得韩老低头拜,料得亦是无量文章人。néng dé hán lǎo dī tóu bài,liào dé yì shì wú liàng wén zhāng rén。
前日杜子长,借我孟子诗。qián rì dù zi zhǎng,jiè wǒ mèng zi shī。
三日三夜读不倦,坐得脊折臀生肢。sān rì sān yè dú bù juàn,zuò dé jí zhé tún shēng zhī。
旁人笑我苦若是,何为竟此故字纸。páng rén xiào wǒ kǔ ruò shì,hé wèi jìng cǐ gù zì zhǐ。
童子请我愿去烧,此诗苦涩读不喜。tóng zi qǐng wǒ yuàn qù shāo,cǐ shī kǔ sè dú bù xǐ。
吾闻旁人笑,叹之殊不已。wú wén páng rén xiào,tàn zhī shū bù yǐ。
又畏童子言,藏之不敢示。yòu wèi tóng zi yán,cáng zhī bù gǎn shì。
奈何天下俱若然,吾与东野安得不泯焉。nài hé tiān xià jù ruò rán,wú yǔ dōng yě ān dé bù mǐn yān。

偶作

王令

女丑忌明镜,不知自羞人。nǚ chǒu jì míng jìng,bù zhī zì xiū rén。
士丑忌公言,不知自修身。shì chǒu jì gōng yán,bù zhī zì xiū shēn。
羞人不出前,丑声日可湮。xiū rén bù chū qián,chǒu shēng rì kě yān。
修身无不至,令问日益振。xiū shēn wú bù zhì,lìng wèn rì yì zhèn。
镜与言何尤,见忌不见亲。jìng yǔ yán hé yóu,jiàn jì bù jiàn qīn。

乌鸱

王令

雄乌无空冲,雌乌无定飞。xióng wū wú kōng chōng,cí wū wú dìng fēi。
一巢不易成,两口千柴枝。yī cháo bù yì chéng,liǎng kǒu qiān chái zhī。
已高惧风颠,已下忧人窥。yǐ gāo jù fēng diān,yǐ xià yōu rén kuī。
欲集更自翔,既安复重移。yù jí gèng zì xiáng,jì ān fù zhòng yí。
乌巢又生乌,复哺犹可期。wū cháo yòu shēng wū,fù bǔ yóu kě qī。
鸱枭亦有巢,母死子后飞。chī xiāo yì yǒu cháo,mǔ sǐ zi hòu fēi。
呜呼造物者,于此竟谁尸。wū hū zào wù zhě,yú cǐ jìng shuí shī。

寄王正叔

王令

微生不过人,气力两眇么。wēi shēng bù guò rén,qì lì liǎng miǎo me。
力学失自谋,径古与今左。lì xué shī zì móu,jìng gǔ yǔ jīn zuǒ。
病世相陷贼,树性期刚果。bìng shì xiāng xiàn zéi,shù xìng qī gāng guǒ。
岂不中是时,然亦未尝过。qǐ bù zhōng shì shí,rán yì wèi cháng guò。
奈何众好殊,未语咻已夥。nài hé zhòng hǎo shū,wèi yǔ xiū yǐ huǒ。
伥伥独何之,云云锐亦挫。chāng chāng dú hé zhī,yún yún ruì yì cuò。
忠言不售耳,直面屡得唾。zhōng yán bù shòu ěr,zhí miàn lǚ dé tuò。
怒目瞋以环,谤口焰而火。nù mù chēn yǐ huán,bàng kǒu yàn ér huǒ。
出门先自羞,有衣恍疑裸。chū mén xiān zì xiū,yǒu yī huǎng yí luǒ。
过市不成步,伛偻侔鳖跛。guò shì bù chéng bù,yǔ lóu móu biē bǒ。
周旋不出扉,迷若蚁循磨。zhōu xuán bù chū fēi,mí ruò yǐ xún mó。
人恶固为甚,自厌近亦颇。rén è gù wèi shén,zì yàn jìn yì pǒ。
媚世定有术,欲学从谁可。mèi shì dìng yǒu shù,yù xué cóng shuí kě。
必也泥自售,恐由此始祸。bì yě ní zì shòu,kǒng yóu cǐ shǐ huò。
贤子远相问,幸有以教我。xián zi yuǎn xiāng wèn,xìng yǒu yǐ jiào wǒ。
得报速是宜,翘企不容坐。dé bào sù shì yí,qiào qǐ bù róng zuò。

不愿渔

王令

终焉可伯为,不愿为渔子。zhōng yān kě bó wèi,bù yuàn wèi yú zi。
当时渭阳人,自是直钓耳。dāng shí wèi yáng rén,zì shì zhí diào ěr。
今非结网身,岂有得鱼喜。jīn fēi jié wǎng shēn,qǐ yǒu dé yú xǐ。
试身风波间,特用豢妻子。shì shēn fēng bō jiān,tè yòng huàn qī zi。
古今同为渔,意义不相似。gǔ jīn tóng wèi yú,yì yì bù xiāng shì。

不愿渔

王令

采薇南山阿,归耕南山下。cǎi wēi nán shān ā,guī gēng nán shān xià。
食苦心无虞,守约自闲暇。shí kǔ xīn wú yú,shǒu yuē zì xián xiá。
出处皆有义,在理无用讶。chū chù jiē yǒu yì,zài lǐ wú yòng yà。
今人举一隅,何足语学稼。jīn rén jǔ yī yú,hé zú yǔ xué jià。

杂诗效孙莘老

王令

鱼虾无所能,动辄困人得。yú xiā wú suǒ néng,dòng zhé kùn rén dé。
蛟鲸能则乖,覆舟取人食。jiāo jīng néng zé guāi,fù zhōu qǔ rén shí。
龟鳖能谓殊,刳剥同一剧。guī biē néng wèi shū,kū bō tóng yī jù。
龙不入网罗,亦不为人识。lóng bù rù wǎng luó,yì bù wèi rén shí。

杂诗效孙莘老

王令

犬羊养于人,壮则人食之。quǎn yáng yǎng yú rén,zhuàng zé rén shí zhī。
猛虎嗜人肉,终昧猎者机。měng hǔ shì rén ròu,zhōng mèi liè zhě jī。
豺狼与狗同,为害岂必威。chái láng yǔ gǒu tóng,wèi hài qǐ bì wēi。
封狐能为人,还作行子妻。fēng hú néng wèi rén,hái zuò xíng zi qī。

呼鸡

王令

鸡呼鸡来前,犬嗾犬至止。jī hū jī lái qián,quǎn sǒu quǎn zhì zhǐ。
夫岂必可召,役以食乃尔。fū qǐ bì kě zhào,yì yǐ shí nǎi ěr。
今吾曷为悲,人而鸡犬为。jīn wú hé wèi bēi,rén ér jī quǎn wèi。
自计无自存,西山谢夷齐。zì jì wú zì cún,xī shān xiè yí qí。