古诗词

上聱隅先生

王令

夫子儒门杰,心诚行亦醇。fū zi rú mén jié,xīn chéng xíng yì chún。
玉金精粹美,椒桂性芬辛。yù jīn jīng cuì měi,jiāo guì xìng fēn xīn。
一入随邦计,咸期利国宾。yī rù suí bāng jì,xián qī lì guó bīn。
生民待儒效,天意属人伦。shēng mín dài rú xiào,tiān yì shǔ rén lún。
蜀犬争惊日,邹人不识麟。shǔ quǎn zhēng jīng rì,zōu rén bù shí lín。
穷途千古泪,白发四方尘。qióng tú qiān gǔ lèi,bái fā sì fāng chén。
弊世谁思救,仁贤自合振。bì shì shuí sī jiù,rén xián zì hé zhèn。
爱狙徒食费,好鹤浪轩驯。ài jū tú shí fèi,hǎo hè làng xuān xùn。
不结临川网,偷安厝火薪。bù jié lín chuān wǎng,tōu ān cuò huǒ xīn。
忠言惊苦逆,恬议贵因循。zhōng yán jīng kǔ nì,tián yì guì yīn xún。
漆轨书三上,清时死九滨。qī guǐ shū sān shàng,qīng shí sǐ jiǔ bīn。
不思防蚁壤,徒欲卫龙鳞。bù sī fáng yǐ rǎng,tú yù wèi lóng lín。
当道豺狼愎,升堂犬马嚚。dāng dào chái láng bì,shēng táng quǎn mǎ yín。
旱馀云不雨,命塞器藏身。hàn yú yún bù yǔ,mìng sāi qì cáng shēn。
独抱遗经老,来为后进陈。dú bào yí jīng lǎo,lái wèi hòu jìn chén。
手提三圣出,口压九师堙。shǒu tí sān shèng chū,kǒu yā jiǔ shī yīn。
众耳雷霆震,群观日月新。zhòng ěr léi tíng zhèn,qún guān rì yuè xīn。
韦编重断绝,文席互酬询。wéi biān zhòng duàn jué,wén xí hù chóu xún。
鲁变全归道,陈粮绝更贫。lǔ biàn quán guī dào,chén liáng jué gèng pín。
贱生无自幸,俗系弗容亲。jiàn shēng wú zì xìng,sú xì fú róng qīn。
盆覆徒经日,龟埋不伏人。pén fù tú jīng rì,guī mái bù fú rén。
短诗徒自讼,已伏下斯民。duǎn shī tú zì sòng,yǐ fú xià sī mín。

王令

王令(1032~1059)北宋诗人。初字钟美,后改字逢原。原籍元城(今河北大名)。 5岁丧父母,随其叔祖王乙居广陵(今江苏扬州)。长大后在天长、高邮等地以教学为生,有治国安民之志。王安石对其文章和为人皆甚推重。有《广陵先生文章》、《十七史蒙求》。 王令的作品>>

猜您喜欢

送春

王令

三月残花落更开,小檐日日燕飞来。sān yuè cán huā luò gèng kāi,xiǎo yán rì rì yàn fēi lái。
子规夜半犹啼血,不信东风唤不回。zi guī yè bàn yóu tí xuè,bù xìn dōng fēng huàn bù huí。