古诗词

上黄任道

王令

家世无双旧,材资第一良。jiā shì wú shuāng jiù,cái zī dì yī liáng。
山川储地秀,日月合天光。shān chuān chǔ dì xiù,rì yuè hé tiān guāng。
远色抵千古,洪声压四方。yuǎn sè dǐ qiān gǔ,hóng shēng yā sì fāng。
道如天未丧,子让世谁当。dào rú tiān wèi sàng,zi ràng shì shuí dāng。
文斧摩空运,儒工缩手藏。wén fǔ mó kōng yùn,rú gōng suō shǒu cáng。
镕金斥淄石,截玉出端刚。róng jīn chì zī shí,jié yù chū duān gāng。
追复轩羲旧,裨缝典诰亡。zhuī fù xuān xī jiù,bì fèng diǎn gào wáng。
夸传争噍噍,问望蔚堂堂。kuā chuán zhēng jiào jiào,wèn wàng wèi táng táng。
章甫通期冠,缁裘讵合裳。zhāng fǔ tōng qī guān,zī qiú jù hé shang。
计量遗丈引,收取竟寻常。jì liàng yí zhàng yǐn,shōu qǔ jìng xún cháng。
有渐虽宜贺,论才固在伤。yǒu jiàn suī yí hè,lùn cái gù zài shāng。
偶来官簿版,何异任牛羊。ǒu lái guān bù bǎn,hé yì rèn niú yáng。
客有装垂橐,时穷道括囊。kè yǒu zhuāng chuí tuó,shí qióng dào kuò náng。
贫才完竖褐,义不及妻糠。pín cái wán shù hè,yì bù jí qī kāng。
剑折终羞屈,兰移不改香。jiàn zhé zhōng xiū qū,lán yí bù gǎi xiāng。
幸偷容足地,耻学及羹墙。xìng tōu róng zú dì,chǐ xué jí gēng qiáng。
同日如无善,当年尚取狂。tóng rì rú wú shàn,dāng nián shàng qǔ kuáng。
互乡前事在,北面有先望。hù xiāng qián shì zài,běi miàn yǒu xiān wàng。

王令

王令(1032~1059)北宋诗人。初字钟美,后改字逢原。原籍元城(今河北大名)。 5岁丧父母,随其叔祖王乙居广陵(今江苏扬州)。长大后在天长、高邮等地以教学为生,有治国安民之志。王安石对其文章和为人皆甚推重。有《广陵先生文章》、《十七史蒙求》。 王令的作品>>

猜您喜欢

送春

王令

三月残花落更开,小檐日日燕飞来。sān yuè cán huā luò gèng kāi,xiǎo yán rì rì yàn fēi lái。
子规夜半犹啼血,不信东风唤不回。zi guī yè bàn yóu tí xuè,bù xìn dōng fēng huàn bù huí。