古诗词

桃源行送张颉仲举归武陵

王令

山环环兮相围,溪乱乱兮涟漪。shān huán huán xī xiāng wéi,xī luàn luàn xī lián yī。
花漫漫兮不极,路缭缭兮安之。huā màn màn xī bù jí,lù liáo liáo xī ān zhī。
弃舟步岸兮欲进复疑,山平阜断兮忽得平原巨泽,莽不知其东西。qì zhōu bù àn xī yù jìn fù yí,shān píng fù duàn xī hū dé píng yuán jù zé,mǎng bù zhī qí dōng xī。
桑麻言言兮田野孔治,风回地近兮将亦闻乎犬鸡。sāng má yán yán xī tián yě kǒng zhì,fēng huí dì jìn xī jiāng yì wén hū quǎn jī。
信有居者兮,盍亦往而从之。xìn yǒu jū zhě xī,hé yì wǎng ér cóng zhī。
语何为乎独秦,服何为乎异时。yǔ hé wèi hū dú qín,fú hé wèi hū yì shí。
见何惊兮遌错,貌何野而栖迟。jiàn hé jīng xī è cuò,mào hé yě ér qī chí。
问何迂兮古昔,听何感而喑噫。wèn hé yū xī gǔ xī,tīng hé gǎn ér yīn yī。
秦崩晋代兮河覆山移,天颠地陷兮何有不知。qín bēng jìn dài xī hé fù shān yí,tiān diān dì xiàn xī hé yǒu bù zhī。
上无君兮孰主,下无令兮孰随。shàng wú jūn xī shú zhǔ,xià wú lìng xī shú suí。
身群居而孰法,子娶嫁而孰媒。shēn qún jū ér shú fǎ,zi qǔ jià ér shú méi。
既弃此而不用,何久保而弗离。jì qì cǐ ér bù yòng,hé jiǔ bǎo ér fú lí。
岂畏伏于乱世兮,犹鱼潜而鸟栖。qǐ wèi fú yú luàn shì xī,yóu yú qián ér niǎo qī。
宁知君之为扰兮,不知上之可依。níng zhī jūn zhī wèi rǎo xī,bù zhī shàng zhī kě yī。
岂惩薄而过厚兮,遂笃信而忘欺。qǐ chéng báo ér guò hòu xī,suì dǔ xìn ér wàng qī。
将久习以成俗兮,亦耳目之无知。jiāng jiǔ xí yǐ chéng sú xī,yì ěr mù zhī wú zhī。
眷叙言之绸缪,与欢意之依稀。juàn xù yán zhī chóu móu,yǔ huān yì zhī yī xī。
及情终而礼阕,忽回肠而念归。jí qíng zhōng ér lǐ què,hū huí cháng ér niàn guī。
更酸颜而惨頞,叹异世之从容。gèng suān yán ér cǎn è,tàn yì shì zhī cóng róng。
惜暂遇之偶然,嗟永离而莫同。xī zàn yù zhī ǒu rán,jiē yǒng lí ér mò tóng。
舟招招而去岸,帆冉冉以行风。zhōu zhāo zhāo ér qù àn,fān rǎn rǎn yǐ xíng fēng。
豁山霭之披袪,赫晓日之曈昽。huō shān ǎi zhī pī qū,hè xiǎo rì zhī tóng lóng。
惊回舟而返盼,忽径断而溪穷。jīng huí zhōu ér fǎn pàn,hū jìng duàn ér xī qióng。
目恍惚兮图画,心辀张兮梦中。mù huǎng hū xī tú huà,xīn zhōu zhāng xī mèng zhōng。
何一人之独悟,遂万世之迷踪。hé yī rén zhī dú wù,suì wàn shì zhī mí zōng。
惟天地之茫茫兮,故神怪之或容。wéi tiān dì zhī máng máng xī,gù shén guài zhī huò róng。
惟昔王之制治兮,恶魑魅之人逢。wéi xī wáng zhī zhì zhì xī,è chī mèi zhī rén féng。
逮后世之凌夷兮,固人鬼之争雄。dǎi hòu shì zhī líng yí xī,gù rén guǐ zhī zhēng xióng。
抑武陵之丽秀兮,故水复而山重。yì wǔ líng zhī lì xiù xī,gù shuǐ fù ér shān zhòng。
及崖悬而磴绝,人迹之不到兮,反疑与夫仙通。jí yá xuán ér dèng jué,rén jì zhī bù dào xī,fǎn yí yǔ fū xiān tōng。
君生其地兮,宜神气之所钟。jūn shēng qí dì xī,yí shén qì zhī suǒ zhōng。
观颜面之峭峭兮,其秀犹有山水之馀风。guān yán miàn zhī qiào qiào xī,qí xiù yóu yǒu shān shuǐ zhī yú fēng。
悯斯民之无知兮,久鬼覆而仙蒙。mǐn sī mín zhī wú zhī xī,jiǔ guǐ fù ér xiān méng。
顾穷探兮远览,究非是之所从。gù qióng tàn xī yuǎn lǎn,jiū fēi shì zhī suǒ cóng。
因高言而大唱,一洗世之昏聋。yīn gāo yán ér dà chàng,yī xǐ shì zhī hūn lóng。

王令

王令(1032~1059)北宋诗人。初字钟美,后改字逢原。原籍元城(今河北大名)。 5岁丧父母,随其叔祖王乙居广陵(今江苏扬州)。长大后在天长、高邮等地以教学为生,有治国安民之志。王安石对其文章和为人皆甚推重。有《广陵先生文章》、《十七史蒙求》。 王令的作品>>

猜您喜欢

送春

王令

三月残花落更开,小檐日日燕飞来。sān yuè cán huā luò gèng kāi,xiǎo yán rì rì yàn fēi lái。
子规夜半犹啼血,不信东风唤不回。zi guī yè bàn yóu tí xuè,bù xìn dōng fēng huàn bù huí。